Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1082: Thăm hỏi Tư Đồ gia (2)

Bây giờ lão thái thái xem như hiểu được, rằng nhất định phải lấy lòng nhị khuê nữ, nếu nhị khuê nữ quẳng gánh mặc kệ thì bọn họ vốn không có cách nào đi lại giao thiệp tại kinh thành.
Cho dù muốn vạch rõ giới hạn thì cũng phải chờ sau khi Chiêu Nhi hoàn toàn đứng vững.
Phụ nhân ngu xuẩn này, không có năng lực còn muốn khoe khoang, nếu ngày nào đó dám làm chuyện gì không tuân theo chuẩn mực thì bà ta sẽ đuổi thẳng phụ nhân ngu xuẩn này về thôn Trình gia.
Trình đại tẩu giật giật khóe môi, không dám nói lời nào nữa.
Trình Chiêu đi ở phía trước, nghe rõ ràng bên tai từng lời của a nãi và thân nương mình, hắn trầm tư, cất bước đuổi theo bước chân của Tư Đồ phu nhân.
Thân gia tương lai đến cửa thăm hỏi, Tư Đồ gia tổ chức tiếp đãi long trọng nhất có thể, Tư Đồ lão phu nhân ngồi ở vị trí cao nhất, Tư Đồ đại nhân và Tư Đồ phu nhân ngồi ở hai bên trái phải, còn có hai vị thiếu gia xấp xỉ hai mươi tuổi của Tư Đồ gia ở bên cạnh tiếp khách. Còn về phần Tư Đồ tiểu thư thì bởi vì ngày thành thân sắp đến nên không cho ra gặp khách.
Hạ nhân dâng loại trà ngon nhất lên, còn có các loại trái cây điểm tâm mà chỉ ở kinh thành mới có, bày đầy mấy chiếc bàn.
Trình đại tẩu thoáng chốc không nhịn được ứa nước miếng đầy miệng, đưa tay muốn nhét điểm tâm vào miệng nhưng nàng ta cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Trình lão thái thái nên chỉ đành xấu hổ thu tay lại.
"Từ khi quyết định ngày thành thân đến nay, mọi người Trình gia chúng ta đều không ở kinh thành, thật sự là làm các ngài vất vả rồi."
Trình lão thái thái đứng dậy nói:
"Lần này đến kinh thành, chúng ta đặc biệt mang theo không ít đồ tốt tặng thân gia. Lão đại, con mang lễ vật lên đi."
Vừa rồi bọn họ mang theo bao lớn bao nhỏ vào, đặt ở cửa phòng khách. Trình đại ca nghe vậy lập tức vác đồ vào.
Từng bao một lần lượt được mở ra, có hơn trăm quả trứng gà tự nuôi, thịt nai khô, một số loại nấm quý hiếm, còn có vải vóc bán rất chạy ở huyện Bình An và bánh ngọt đường đỏ tương đối quý giá....
Ngay khi đống đồ kia được lấy ra, sắc mặt của Tư Đồ lão phu nhân không bình tĩnh được nữa, vẻ mặt rất không tốt.
Nói cho cùng Tư Đồ đại nhân cũng là một nam nhân, không cảm thấy có vấn đề gì, Tư Đồ phu nhân mở miệng cười nói:
"Lão gia nhà chúng ta thích ăn những món ăn dân dã trong thôn, có thể nói những thứ này của thân gia đúng là đưa đến đúng lúc, vừa hay có thể bảo phòng bếp nấu vài món...."
Giọng nói lạnh lùng của Tư Đồ lão phu nhân vang lên:
"Thịt nai hoang phơi khô kia mốc meo cả rồi, ăn vào sẽ không đau bụng đấy chứ...."
Trình đại tẩu vội vàng giải thích:
"Thời gian này cứ mưa suốt, thịt bị mốc cũng rất bình thường, gọt chỗ bị mốc đi là được, sẽ không đau bụng...."
Tư Đồ lão phu nhân hừ lạnh, không nói chuyện nữa.
Tư Đồ phu nhân vội vàng hoà giải.
Trình Loan Loan nhận ra được, Tư Đồ đại nhân rất tán thưởng Trình Chiêu, nhạc mẫu Tư Đồ phu nhân cũng rất thích nữ tế này, chỉ có Tư Đồ lão phu nhân không vừa lòng lắm với mối hôn sự này.
Nhưng dù sao thì lão phu nhân cũng cách cả một thế hệ, cho dù không hài lòng với Trình Chiêu thì chắc hẳn cũng sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với hắn.
Đề tài này nhanh chóng bị bỏ qua. Tư Đồ phủ dọn cơm, nam nữ ngồi riêng bàn.
Tư Đồ phu nhân là một người có tính tình sảng khoái, có nàng ấy điều tiết bầu không khí nên bầu không khí trên bàn cơm vẫn rất tốt.
Nhưng không biết Trình đại tẩu đột nhiên lên cơn gì mà lại gắp một miếng thịt nai bỏ vào trong bát của Tư Đồ lão phu nhân:
"Lão phu nhân, hương vị của món thịt nai này rất ngon, người trong thôn chúng ta đều thích ăn, ta cố ý phơi khô cả một cái đầu nai, ngàn dặm xa xôi mang đến kinh thành chính là muốn cho lão phu nhân thưởng thức món mới mẻ.... Vừa rồi ta dùng đũa chung, tuyệt đối không dính nước miếng của ta, lão phu nhân nếm thử một chút xem...."
Tâm trạng Tư Đồ lão phu nhân vốn vẫn luôn buồn bực đến mức luống cuống, chỉ cần tưởng tượng đến việc chất nữ bà chăm sóc từ nhỏ đến lớn phải gả đến nông gia là không thể nào bình tĩnh được.
Bà đã rất cố gắng làm dịu cảm xúc để tiếp đãi người Trình gia, kết quả người Trình gia cứ nhắc đi nhắc lại mãi cái gì mà người trong thôn thích ăn, chẳng khác nào đang đâm một con dao vào ngực bà.
Bà ném mạnh đũa xuống:
"Đồ ở nông thôn thì có thể là thứ gì tốt mà cứ làm như là đang dâng hiến báu vật vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận