Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1592: Đi đến Lâm Khê một lần nữa (2)

Tần vương lớn tiếng nói:
"Các trò cố gắng chống đỡ, ta trở về tìm viện binh!"
Trình Loan Loan mở miệng nói theo:
"Tây Nhung quốc chỉ bắt các trò làm con tin thôi, sẽ không tổn thương đến tính mạng các trò, ta nhất định sẽ cầu triều đình phái binh đến cứu các trò ra!"
Hai người nói xong thì quay người rời đi.
Đám học sinh im lặng.
Vương gia và Tuệ phu nhân vậy mà lại vứt bỏ bọn họ để đi trước?
Vì sao lại luôn cảm thấy sự việc có gì đó không được ổn lắm... Người áo đen đã khống chế được tất cả học sinh, sau đó lấy dây gai ra trói người lại, Bàng Kiệt và Lý Kiện là người đầu tiên bị trói... "A..."
Một tiếng kêu sợ hãi đột nhiên vang lên.
Là tiếng kêu của Đậu Thanh Tùng, cổ của người áo đen đứng trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một lỗ máu, những giọt máu nóng hổi bắn toàn bộ vào mặt hắn.
Người áo đen từ từ ngã xuống, sau đó hắn nhìn thấy phía sau người áo đen xuất hiện thêm một đám người khác.
Đám người đó mặc quần áo vải thô vạt ngắn, đầu đội khăn vuông, trên mặt che miếng vải đen, so với đám người xuất hiện lúc trước rõ ràng không phải cùng một nhóm.
Người áo đen đợt đầu tiên nhìn thấy đồng bọn chết thảm, xoay người một cách nhanh nhẹn lao vào đánh nhau cùng với đám người đội khăn vuông kia.
Hai nhóm người đánh nhau, đám học sinh nhân lúc hỗn loạn chạy trốn khắp nơi.
Bàng Kiệt và Lý Kiện là những người đầu tiên bị trói chặt, hoàn toàn không thể thoát ra được, hai người chỉ có thể nhúc nhích trên mặt đất giống như sâu róm.
Bọn họ rất muốn lớn tiếng kêu cứu nhưng lại sợ thu hút sự chú ý của hai nhóm người kia nên chỉ có thể chậm chạp trườn vào trong bụi cỏ... Chỉ cần có thể trốn được là được rồi... Trong lúc bọn họ đang cố gắng trườn bò, tình hình đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhóm người áo đen đầu tiên chỉ có mười hai người, bọn họ không ngờ tới trong rừng lại còn có những người khác, không có sự chuẩn bị nên mới bị đánh lén, vừa bắt đầu đã chết mất ba người, sau đó lại có thêm bảy tám người bị thương ngã xuống đất, mấy người còn lại bất lực chống đỡ, không lâu sau đã bị đám người đội khăn vuông khống chế được.
Sau khi người đội khăn vuông khống chế được tình hình thì đã nhanh chóng xách Bàng Kiệt và Lý Kiện vẫn còn đang trườn bò lên.
Bọn chúng nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ khiến người ta không tài nào hiểu được.
Sắc mặt Bàng Kiệt lập tức thay đổi, đây là ngôn ngữ của Tịch Cơ quốc, đây là người được Tịch Cơ quốc phái đến.
Hôm nay hắn đi ra ngoài nhất định là đã không xem hoàng lịch, đầu tiên là gặp được Tây Nhung quốc, sau đó lại gặp phải Tịch Cơ quốc, lần này cho dù hắn không chết thì cũng phải bị lột da... "Bàng huynh, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Lý Kiện bị dọa đến mức mặt trắng bệch, "Chúng ta có phải là sẽ chết ở nơi này hay không, hu hu hu, ta vừa mới có một chút tiền đồ như thế thôi mà đã phải đi gặp Diêm Vương, quả nhiên là trời cao đố kỵ anh tài, hu hu hu, biết trước như thế này thì ta đã không xuất sắc như vậy..."
"Ồn ào quá."
Thủ lĩnh người Tịch Cơ quốc dùng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình mắng một câu, sau đó dẫm một chân lên đầu Lý Kiện, sức khỏe hắn ngay từ đầu đã không được tốt lại bị giẫm mạnh như thế nên đã hôn mê bất tỉnh.
"Lão đại, căn cứ theo tin tức nội bộ, hai tên này một là trưởng tử của Đại học sĩ, một tên là nhi tử Hầu gia, bắt được hai tên này chẳng khác nào đã nắm thóp được thế lực hai đại gia tộc của nước Đại Vũ."
Một người Tịch Cơ quốc thấp giọng nói, "Những tên học sinh khác thân phận có hơi tầm thường, bắt đi rất vướng tay, hay là cứ như vậy trở về giao nộp?"
Thủ lĩnh người Tịch Cơ quốc gật đầu, trực tiếp xách hai người Bàng Kiệt và Lý Kiện ném lên lưng ngựa.
"Chờ một chút!"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, không phải là ngôn ngữ của nước Đại Vũ mà là ngôn ngữ của Tịch Cơ quốc.
Người của Tịch Cơ quốc quay đầu lại thì thấy một phụ nhân mặc quần áo vạt ngắn đi đến phía họ.
Phụ nhân này chính là Trình Loan Loan.
Sắc mặt nàng lạnh lùng, giữa hai đầu lông mày vẫn còn có chút không thể tin được.
Những người áo đen đợt thứ nhất là Tần vương tìm thị vệ ngụy trang thành người của Tây Nhung quốc, mục đích là muốn khơi dậy lòng yêu nước của đám học sinh này.
Nàng và Tần vương đi ra xa khoảng một trăm mét, vốn dĩ muốn bàng quan xem xét phản ứng của đám học sinh nhưng không nghĩ đến lại phát sinh biến cố.
Nàng không giỏi ngôn ngữ của Tịch Cơ quốc cho lắm nhưng cũng nghe hiểu được đôi chút, cũng biết một số từ cơ bản, vừa mới nghe vào tai thì mới biết được thì ra Tịch Cơ quốc có tai mắt ở kinh thành. Quốc gia nhỏ bé này dã tâm đúng thật là quá lớn, chỉ là oa nhân mà dám nghĩ đến việc chiếm đoạt một quốc gia lớn như nước Đại Vũ?
Nàng từng bước một đi đến gần người của Tịch Cơ quốc, Tần vương ở sau lưng khuôn mặt vô cùng lo lắng đi theo nàng, nhỏ giọng nói:
"Ngươi đi ra đây làm gì, bị điên rồi sao, đây không phải là lúc để khoe khoang đâu..."
Trình Loan Loan không hề để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận