Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1126: Không có ai chê nhiều sách (2)

Triệu phu nhân tò mò hỏi:
"Cụ thể thì tường công đức này là gì?"
"... Tên của những người có đóng góp cho Duyệt Lãm Các đều sẽ được viết lên đó, căn cứ số lượng đóng góp nhiều hay ít mà xếp thứ tự, nếu số lượng quyên tặng bằng nhau thì sẽ căn cứ vào độ quý hiếm của sách mà xếp.... Ví dụ như Chương lão phu nhân quyên tặng bốn trăm quyển thì tên của Chương lão phu nhân sẽ xếp đầu tiên, mỗi một học trò bước vào Duyệt Lãm Các đều sẽ nhìn thấy tên của Chương lão phu nhân. Các học trò nghèo khổ trong khắp thiên hạ rộng lớn này đương nhiên sẽ cảm động và nhớ đến công đức của Chương lão phu nhân."
Trình Loan Loan cẩn thận giải thích:
"Thật ra vốn muốn viết tên của Chương đại nhân nhưng ta cảm thấy nam tử có thể kiến công lập nghiệp ở bất kỳ đâu, ngược lại nữ tử chúng ta lại rất khó được lưu danh sử sách.... Mà cũng không dám nói đến chuyện lưu danh sử sách nhưng nếu có thể trở thành người có công đức trong miệng của đông đảo học trò thì có thể lấy được một thanh danh tốt cho chính mình...."
Nhóm phu nhân xung quanh thoáng chốc bắt đầu suy tính trong lòng.
Tuệ An nhân vốn có thanh danh rất tốt, mơ hồ đã trở thành điển hình của nữ tử, hơn nữa nàng có hoàng thượng và hoàng hậu làm chỗ dựa, chắc chắn Duyệt Lãm Các này có thể thu hút một lượng lớn học trò. Nếu có thể được lưu danh trên tường công đức thì không chừng có thể sẽ được hoàng thượng và hoàng hậu để ý. Đây còn là chuyện tốt tạo phúc cho đời sau đấy, không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.
Lý phu nhân nhanh chóng mở miệng:
"Không biết bây giờ Duyệt Lãm Các còn thiếu bộ sách nào không?"
Trình Loan Loan sâu kín nói:
"Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, vĩnh viễn sẽ không có ai chê nhiều sách."
"Vậy thì tốt."
Triệu phu nhân nhanh chóng nói:
"Triệu gia chúng ta được xem là thư hương thế gia, tổ phụ của tổ phụ nhi tử ta là tiến sĩ, sách trong nhà đã được lưu truyền hơn trăm năm, thư phòng cũng không chứa nổi nữa, đúng lúc có thể sắp xếp lại một ít quyên tặng cho Duyệt Lãm Các, hẳn ít nhất cũng có thể quyên tặng bốn trăm bản."
Lão gia nhà nàng ấy là tam phẩm, Chương đại nhân cũng tam phẩm, đều là phu nhân của quan viên tam phẩm nên nàng ấy cũng không muốn đứng sau Chương lão phu nhân, về phần tên ai xếp trước tên ai xếp sau thì phải dựa vào độ quý hiếm của sách, việc này hoàn toàn dựa vào vận may.
"Triệu phu nhân quả nhiên hào phóng, Lý gia chúng ta không so nổi, quyên tặng hai trăm quyển vậy."
"Thư phòng Chu gia chúng ta cũng có một ít sách, ta cũng quyên tặng hai trăm quyển."
"Vậy ta sẽ quyên tặng một trăm quyển."
Có Triệu phu nhân dẫn đầu, hơn nữa còn có sự hấp dẫn từ lợi ích tiềm ẩn mà Trình Loan Loan cố ý nói ra, nhóm phu nhân ở đây đều cất tiếng muốn quyên tặng sách.
Ít nhất đều bắt đầu từ một trăm quyển, nhiều nhất là Triệu phu nhân bốn trăm quyển, chỉ một lúc mà đã gom góp được bốn đến năm nghìn quyển sách.
Trình Loan Loan đứng lên, thật lòng thật dạ phúc thân với mọi người ở đây:
"Cảm tạ các vị phu nhân đã hào phóng giúp đỡ, Duyệt Lãm Các nhất định sẽ viết tên các vị phu nhân lên tường công đức. Chỉ cần Duyệt Lãm Các còn tồn tại một ngày thì tên của chư vị phu nhân cũng sẽ tồn tại một ngày, nếu Duyệt Lãm Các tồn tại mãi mãi thì các vị phu nhân sẽ được lưu danh muôn đời...."
Bởi vì chuyện quyên tặng sách nên tiệc ngắm hoa của Triệu gia nhanh chóng được truyền khắp kinh thành.
Người đến chỗ Trình Loan Loan càng ngày càng nhiều, phần lớn đều đến để quyên tặng sách, một vài gia quyến của quan viên thất bát phẩm cũng nghe tiếng mà quyên tặng khoảng một trăm quyển mà những phu nhân của đại quan nhị tam phẩm không muốn bị thua kém nên vung tay quyên tặng đến tận năm trăm quyển sách. Vốn gia quyến của quan viên nhất phẩm không thèm tham gia vào việc này nhưng ngay sau đó Lâm lão phu nhân quyên tặng tám trăm quyển, Lâm phi cũng lấy danh nghĩa của mình quyên tặng năm trăm quyển, cuối cùng ngay cả hoàng hậu cũng phái người quyên tặng một nghìn quyển....
Sau khi có hoàng hậu tham dự, làn sóng quyên tặng sách càng ngày càng rầm rộ, ngay cả một vài dân chúng bình thường ở dân gian cũng đều mang theo sách đến, một quyển hoặc hai quyển, có cả những quyển sách độc nhất.... Một chuyện khiến Trình Chiêu và Thẩm Chính đau đầu không thôi đã được giải quyết như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận