Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 435: Trong nhà có thêm heo con (1)

Quà gặp mặt Hạ Tiêu chuẩn bị là một thanh trường kiếm bằng gỗ.
Lúc hắn nằm trên giường dưỡng thương, quá nhàn rỗi nên đã làm ra thanh kiếm này, chuẩn bị tặng cho đệ tử nhập môn, đây là đệ tử đầu tiên của hắn.
Nhưng bây giờ lại thêm một đệ tử, quà gặp mặt này nếu tặng trước cho một đệ tử thì không ổn lắm, chờ hai ngày nữa hắn làm thêm một thanh kiếm khác rồi cùng tặng vậy.
Hạ Tiêu được hai đệ tử giúp đỡ ngồi xuống cạnh bàn ăn, cơm canh rất phong phú, còn đặc biệt chuẩn bị cháo ngô táo đỏ cho hắn.
Mấy tiểu tử trong nhà cùng nhau ăn cơm, không chuẩn bị rượu bởi vì Hạ Tiêu bị thương không thể uống rượu.
Trình Loan Loan và hai nữ hài ăn cơm trên bàn cơm nhỏ ở sát vách.
Đột nhiên giữa lúc này, nàng nghe được tiếng rao to ở ngoài sân vọng vào:
“Bán heo đây, bốn trăm văn một con heo béo.”
Ánh mắt Ngô Tuệ Nương sáng rực lên:
“Nương, mua hai con heo con về nuôi đi.”
Trước đây trong nhà nghèo khổ, không nuôi nổi heo. Bây giờ điều kiện tốt hơn nhiều, trong sân sau nuôi đủ loại gia súc gia cầm, chỉ còn thiếu mỗi heo.
Trình Loan Loan cũng có ý tưởng này, đặt chén đũa xuống rồi nói:
“Đi, trước tiên cứ ra ngoài xem thử.”
Từ trước tới giờ Tào Oánh Oánh chưa từng nhìn thấy heo con, cũng tò mò đi theo ra ngoài. Ba nữ nhân đi ra sân từ cửa hông, nhìn thoáng qua đã thấy một chiếc xe bò dừng ở ngã tư chính của thôn, là người của thôn khác cố ý tới đây bán heo. Trên xe bò có sáu con heo con đang bị trói, kêu ục ịch không ngừng.
Mùa thu và sang xuân là thích hợp nhất để nuôi heo con, trong thôn không ít người đều đến xem heo con.
“Nhìn heo con nhà ta này, một đàn vừa béo vừa khỏe.”
Hán tử bán heo vỗ vỗ mông của heo con:
“Bốn trăm văn tiền một con thật sự không lỗ đâu, nuôi ở nhà một năm, lớn lên nặng đến ba trăm cân, năm sau có thể bán được ít nhất ba lượng bạc. Mối làm ăn này chỉ có lời chứ không lỗ.”
Vương thẩm rất muốn mua một con nhưng trong nhà thật sự rất chật, không dọn được chỗ trống để nuôi, chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
Trương bà nương chen qua đám người vào trong, lấy bạc vụn từ trong tay áo ra ném lên xe bò:
“Đây là tám trăm văn, nhanh chóng chọn cho ta hai con heo con béo một chút.”
Bạn già lý chính kinh ngạc nói:
“Nương Đại Cương, nhà ngươi tích trữ được nhiều bạc như vậy từ lúc nào vậy?”
“Trong nhà ta nhiều người như thế làm gì có tiền mà tích lũy, còn không phải vì chất nữ của ta có tiền đồ sao.”
Trương bà nương đắc ý nói:
“Từ lúc Tú Hồng tới Trịnh gia, cuộc sống ở nương gia ta càng ngày càng náo nhiệt. Tú Hồng đương nhiên sẽ không quên ân tình của cô cô này. Hôm trước cho người cầm đến hai lượng bạc hiếu kính ta, đúng lúc dùng để mua heo con.”
“Ôi chao, không phải vừa đâu nha, chất nữ ngươi sau này chính là quan thái thái rồi.”
“Nói với Tú Hồng nhà ngươi một tiếng, bảo nàng giúp đỡ khuê nữ ta tìm một nam nhân trong thành để gả.”
“Tìm giúp khuê nữ ta nữa. Nữ nhân ấy mà phải tìm được một nam nhân tốt thì mới có thể sống sung sướng được.”
“Xuất giá chính là lần đầu thai thứ hai, nhất định phải cẩn thận, bằng không cả đời sẽ phải chịu khổ.”
Người trong thôn vây quanh Trương bà nương nói đủ chuyện trên trời dưới đất, Trương bà nương thật sự rất hưởng thụ sự tâng bốc như vậy.
Đúng lúc này Trình Loan Loan đi tới.
Nàng nhìn kỹ bốn con heo còn lại trên xe bò, đều trắng trắng mập mập, vô cùng sung sức, kêu ục ịch không ngừng.
Nàng lấy tiền trong hầu bao ra đếm rồi đưa qua:
“Bốn con heo con này ta mua hết.”
“Có nhìn thấy không? Nữ nhân không dựa vào nam nhân, không dựa vào nhi tử cũng có thể sống tốt.”
Bạn già lý chính hừ một tiếng:
“Cuộc sống nhà nương Đại Sơn là tốt nhất trong thôn chúng ta, các ngươi nhìn thấy nàng ấy có cần dựa vào nam nhân không? Tư tưởng này của Trương bà nương không ổn, các ngươi ngàn vạn lần đừng học theo, đừng vứt hết mặt mũi của thôn Đại Hà chúng ta.”
Trương bà nương giật giật khóe môi:
“Tú Hồng cũng không phải người của thôn Đại Hà, sao có thể làm mất mặt thôn Đại Hà được.”
Bây giờ Tú Hồng đã là đại nhân vật của Lý Gia Câu bọn họ, ai nhắc tới Tú Hồng cũng đều khen một câu có bản lĩnh. Sau này có việc gì đừng bao giờ đến cầu xin Tú Hồng của bọn họ.
Trương bà nương hừ một tiếng, dắt hai con heo con rồi bước đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận