Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1317: Triệu Tứ Đản trở thành án thủ (1)

Kỳ thi Viện kéo dài suốt ba ngày ba đêm, Trình Loan Loan không ra khỏi cửa.
Nhưng Tri phủ phu nhân lại biết được nàng ở Hồ Châu nên cố ý mang theo lễ vật tới cửa thăm hỏi. Trình Loan Loan liền nhân cơ hội hỏi thăm chút ít tin tức của Tần vương.
"Lần này Tần Vương đến Hồ Châu là vì hoàng thượng phong cho ngài ấy chức quan Đại Tư Không, chuyên môn phụ trách tuần tra công trình thuỷ lợi ở các nơi, chủ yếu giám sát việc xây dựng Đại Vận Hà ở Hồ Châu và Dương Châu."
Tri phủ phu nhân hạ giọng nói:
"Bảy tám năm trước, Hoàng Thượng phong ngài ấy làm Tần vương, ban thưởng cho vùng đất phía tây bắc nhưng nơi đó quá hoang vắng, Tần vương ở lại đó mấy năm thì không bằng lòng đến đó nữa. Nếu không phải do thái hậu gây áp lực thì sợ là đã sớm làm ầm ĩ lên rồi. Lần này thái hậu cũng là muốn cho Tần vương tiến bộ một hai nên mới phân công cho một chức quan có thực quyền không quá mệt mỏi. Nghe nói nếu làm tốt thì có thể ở lại kinh thành."
Khóe môi Trình Loan Loan giật giật.
Tất cả công tác chuẩn bị giai đoạn đầu cho việc xây dựng Đại Vận Hà ở Hồ Châu và Dương Châu đều đã hoàn thành, chỉ cần tiến hành mà thôi. Tần vương này đến đây hoàn toàn chỉ để soi mói.
Nhưng nàng cũng có thể hiểu được hành vi trăm phương ngàn kế trải đường cho tiểu nhi tử của thái hậu, muốn soi mói thì cứ soi mói vậy.
Nàng mở miệng nói:
"Có Tần vương giám sát, mọi người sẽ càng thêm tận tâm tận lực làm việc, kênh đào cũng có thể nhanh chóng hoàn công."
Tri phủ phu nhân lắc lắc đầu:
"Tần vương này đến Hồ Châu cũng được một quãng thời gian rồi nhưng chưa bao giờ đi đến chỗ công trình kênh đào. Mỗi ngày nếu không phải theo đuổi vui thú thì lại gây chuyện thị phi, cũng không biết lão gia nhà chúng ta đã xử lý bao nhiêu cục diện rối rắm cho Tần vương rồi.... Gây ra ít phiền toái thì không sao nhưng chỉ hy vọng đừng xảy ra chuyện lớn gì, nếu không lão gia nhà chúng ta cũng không gánh vác nổi."
Trình Loan Loan hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt.
Người ta là dòng dõi quý tộc hoàng gia, những người như bọn họ thật đúng là không thể làm gì Tần vương cả, ngay cả tố cáo cũng không được.
"Cuối năm nay kênh đào có thể hoàn công rồi, bảo Tri phủ đại nhân cố gắng nhẫn nại."
Nàng chỉ có thể khuyên như vậy:
"Cố gắng đừng giao chiến chính diện với Tần vương. Chờ sau khi kênh đào hoàn công, hiển nhiên Tần vương sẽ trở về kinh thành."
Tri phủ phu nhân cũng chỉ phàn nàn một chút mà thôi, trong lòng vẫn hiểu rõ nên làm như thế nào.
Sáng sớm ngày thứ tư, Trình Loan Loan, Lục Ánh Tuyết và Chu tiên sinh cùng đến cổng trường thi nghênh đón các học trò.
Trải qua sự tra tấn suốt ba ngày ba đêm, hầu hết những người bước ra khỏi trường đi đều có vẻ mặt xanh xao, thậm chí có vài người đến cả bước đi cũng không vững, có vài người sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, có vài người vừa đi ra liền té xỉu.... Đương nhiên, cũng có vài người chắc là làm bài không tồi, tuy trên người tương đối chật vật nhưng tinh thần xem như không tệ.
Tinh thần của hai người Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm vẫn ổn.
Lục Ánh Tuyết sải một bước dài tiến lên, ôm lấy nhi tử mình:
"Thế nào, có hi vọng không?"
Ngu Chiêm nở một nụ cười:
"Nương yên tâm đi, không thành vấn đề."
Triệu Tứ Đản ngẩng đầu lên nói:
"Nương, con cũng không có vấn đề gì cả, sẽ nhanh chóng trở thành tú tài thôi."
Trình Loan Loan không nhịn được véo mặt hắn một cái:
"Sao tiểu tử con lại đáng yêu như vậy chứ."
"Nương, con đã mười ba tuổi rồi, từ đáng yêu này sao có thể dùng trên người con được."
Triệu Tứ Đản tỏ vẻ bất mãn lui về phía sau một bước:
"Đói quá, bụng đói quá đi mất, mau trở về ăn cơm thôi. Con phải ăn thật nhiều thật nhiều."
Dường như hai mươi mấy học trò khác cũng làm bài rất tốt, từng người một tranh nhau thảo luận về đề bài trong bài thi với Chu tiên sinh. Chu tiên sinh cười nói:
"Thi xong rồi thì đừng tiếp tục để trong lòng nữa, trước tiên chúng ta về viện của Tuệ Cung nhân tắm rửa đã, sau đó ăn một bữa cơm rồi ngủ ngon một giấc."
Trong tay Chu tiên sinh có quỹ hỗ trợ thi cử do trấn Đại Hà cấp, hắn dùng khoản tiền này đến Đại Hà Yến ở Hồ Châu gọi rất nhiều món ăn đặc sắc, dặn người ta đưa đến viện. Hơn hai mươi người quây quần quanh bàn ăn, vừa ăn cơm vừa uống rượu, bàn luận viển vông về kế hoạch tương lai, khí phách thư sinh tại một khắc này có vẻ vô cùng sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận