Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1541: Vụ án thiếu nữ kinh thành mất tích (1)

Đông Hoa và Lê Hạo Dương từ lầu các chạy như bay xuống.
Sau khi xuống dưới mới phát hiện, nơi đây vậy mà lại là một hậu viện siêu lớn, viện này rất là tĩnh mịch, nào nhìn ra nơi đây lại cất giấu các thiếu nữ mất tích.
"Mau, ngăn bọn họ lại!"
"Đừng để hai người bọn họ chạy thoát!"
Bọn đại hán trên lầu các che mắt hét lớn lên.
Hậu viện mới rồi còn tĩnh mịch, trong thoáng chốc, không biết từ đâu chui ra một đám đại hán, bao vây xung quanh hai người.
Trước sau trái phải, toàn bộ đều là người, tất cả con đường đều bị chặn kín.
"Xong rồi xong rồi..."
Đông Hoa nhìn trái nhìn phải, hoảng sợ đến cực điểm, "Ta bị bán tới thanh lâu còn có đường sống, ngươi thực sự sắp chết ngỏm rồi..."
Lê Hạo Dương có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng đã còn lo không xong cho bản thân mình vậy mà lại còn lo cho sống chết của hắn... "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Đông Hoa khóc than, "Trên tay ta còn có ba bốn bao bột ớt cay, đợi chút nữa ta lấy ra, ngươi tìm cơ hội đào tẩu..."
Trong viện này khắp nơi đều là người, ba bốn bao bột ớt cay cảm giác không đủ dùng, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác nữa.
Nàng đưa tay móc từ trong túi đeo bên eo.
Chính vào lúc này, cửa hậu viện bị người ta thô bạo đạp một cước mở ra.
"Tất cả không được nhúc nhích!"
Mấy chục thị vệ mặc áo giáp xông vào trong, bao vây xung quanh những tên đại hán vạm vỡ kia.
Lập tức, Phiêu Kỵ đại tướng quân bước tới, sau đó là một đoàn người của nhà lão Triệu.
Nước mắt của Đông Hoa bỗng chốc rơi xuống:
"Đại bá nương, nương, a nãi, a gia, cha, hu hu hu, con suýt chút nữa đã không thể gặp mọi người nữa rồi!"
"Tiện bì tử ngươi, tiểu vương bát đản ngươi, chỉ ngươi có thể gây chuyện!"
Tôn thị dùng sức đập hai cái vào sau lưng nàng ấy, phẫn nộ mắng chửi, "Sau này bất kể là đi đâu đều sẽ không dẫn ngươi theo nữa, ngươi thực sự làm ta sốt ruột chết mà, hu hu hu..."
Tôn thị ôm lấy Đông Hoa khóc thành một dòng sông.
"Bắt lấy tất cả những người ở đây lại!"
Phiêu Kỵ đại tướng quân lạnh giọng nói, "Hoàng thành dưới chân thiên tử, phủ thượng của lang trung đại nhân Ngũ phẩm Hình bộ vậy mà lại dám bắt giữ thiếu nam thiếu nữ mất tích, quả thực là bất chấp vương pháp! Đưa tất cả những người ở đây giải về Đại Lý Tự!"
Mấy chục thị vệ ra sân, những tên đại hán vạm vỡ kia căn bản đều bất lực giãy giụa chống cự, rất nhanh liền bị khống chế lại.
Ánh mắt của Phiêu Kỵ đại tướng quân lúc này mới rơi trên người Lê Hạo Dương:
"Sau khai xuân, trong phạm vi ba mươi dặm kinh thành, tổng cộng có hai mươi ba thiếu nữ, một thiếu nam mất tích, ngươi chính là tam thiếu gia của phủ đại nhân Hàn Lâm Viện Lê Kiểm Thảo?"
Lê Hạo Dương chắp tay trả lời:
"Hồi bẩm đại tướng quân, tại hạ chính là nhi tử thứ ba của Lê gia, cảm tạ ơn cứu mạng của đại tướng quân..."
"Người đâu, đưa Lê thiếu gia trở về."
Phiêu Kỵ đại tướng quân phất tay, quay đầu nhìn về phía Trình Loan Loan, "Chuyện này lớn, bây giờ ta phải tiến cung tấu minh chuyện này lên Hoàng thượng, nếu cần thiết, chất nữ của Tuệ phu nhân có thể phải ra mặt làm nhân chứng."
Trình Loan Loan gật đầu:
"Chất nữ của ta còn có thể ở lại kinh thành một khoảng thời gian, nhất định sẽ phối hợp triều đình tra án."
Nàng ban đầu còn tưởng rằng một đám trộm cắp bắt cóc thiếu nữ bán vào thanh lâu kiếm tiền, lại không ngờ tới, cuối cùng lại là tìm thấy Đông Hoa trong phủ hình bộ lang trung ngũ phẩm.
Cũng chính là nói, chuyện thiếu nữ kinh thành mất tích có liên quan rất lớn đến vị hình bộ lang trung này.
Một mệnh quan triều đình, vô duyên vô cớ bắt cóc nhiều thiếu nữ đến vậy làm gì, nghĩ kỹ lại thì quả thật khiến người ta không rét mà run.
Trước Đông Hoa còn có hơn hai mươi thiếu nữ không rõ tung tích, chuyện này tất nhiên sẽ kinh động cả kinh thành, hy vọng đừng liên lụy quá nhiều mới tốt.
Đông Hoa sau khi được đưa về nhà, toàn bộ người nhà đều ra đón, trước tiên là chửi nàng một trận, sau đó nghiêm khắc ra lệnh nàng sau này không được phép ra ngoài, cho dù thực sự muốn ra ngoài, cũng ít nhất phải dẫn theo hai thị vệ đi cùng, nếu không thì cho dù nàng có chết ở bên ngoài, trong nhà cũng sẽ không ra ngoài tìm người nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận