Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1269: Phát hiện một số lượng lớn lương thực (1)

Trình Loan Loan lăn tới đầu óc choáng váng.
Chờ đến khi có thể dừng lại thì nàng đã không còn nghe thấy tiếng gì nữa, cũng không biết đã lăn xuống nơi nào.
Nàng nhanh chóng kiểm tra thương thế trên người mình một chút, cũng may chỉ là trầy da, ngoài việc đầu óc có chút choáng váng thì không có gì đáng ngại.
Nàng đỡ thân cây đứng lên rồi thoáng nhìn lên trên, nơi này là một triền núi chênh vênh, nàng trực tiếp lăn xuống thì được cây đại thụ này chặn lại, bằng không sẽ tiếp tục bị lăn xuống sườn núi này, lúc đó không biết đầu sẽ bị lăn tới dạng gì.
Trình Loan Loan lấy đèn pin chiếu xuống dưới, miễn cưỡng có thể thấy được hồ nước, nếu thật sự bị rơi xuống thì nàng chắc chắn sẽ ngã chết.
Hiện tại nàng chỉ có một mình, là một cơ hội rất tốt để "tìm thức ăn".
Nàng không rảnh lo cho vết thương trên người mà quan sát trận địa xung quanh, nơi nơi đều là cỏ cây tươi tốt, vùi lấp một ít sắn trên đất thì cũng hợp lý, nhưng việc đào hố tương đối khá khó khăn đối với nàng.
Nàng đi sâu vào rừng cây vài bước thì đột nhiên phát hiện một hang động nhỏ.
Nàng lập tức nhoẻn miệng cười, có hang động này thì mọi việc cũng giải quyết dễ dàng hơn.
Lúc này mọi người trên đỉnh núi đã sắp điên rồi, đặc biệt là Hoàng nương tử, nàng ấy hận không thể đâm chết chính mình, làm sao có thể đi đường không cẩn thận như vậy khiến Tuệ Cung nhân phải cứu nàng, nếu Tuệ Cung nhân xảy ra chuyện gì thì nàng ấy làm sao mà sống tiếp được... Trình Giáp cùng Trình Ất men theo rừng cây chạy như điên xuống dưới.
Chạy xuống một chút thì đã thấy một vực thẳm bên dưới, bên dưới vực thẳm là một hồ nước... Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng, nếu Tuệ Cung nhân rơi xuống dưới kia thì... "Các ngươi tới vừa đúng lúc!"
Một âm thanh trong trẻo từ bên sườn núi truyền tới.
Mọi người quay đầu lại thì thấy Trình Loan Loan cả người đầy thương tích, trên mặt lại mang theo tươi cười nhìn về phía bọn họ.
Chân Hoàng nương tử mềm nhũn:
"Tuệ Cung nhân ngài không có việc gì thì thật là tốt quả, dân phụ cõng ngài lên núi..."
Trình Loan Loan xua tay: Khoan lên núi đã, các ngươi lại đây coi một chút."
Nàng xoay người đi vào sâu trong rừng.
Mọi người hồ nghi theo sau.
Dạt đám dây leo sinh trưởng tươi tốt ra, đi được vài bước thì đã đến một cửa động nhỏ, cửa động chỉ cao bằng nửa người, Trình Loan Loan trực tiếp chui vào.
Bên trong hang động thì lớn hơn một chút, chỉ là bên trong rất tối nên không nhìn thấy rõ có thứ gì trong đó.
Trình Loan Loan lấy mồi lửa trong tay áo ra rồi thổi lên, ánh lửa lóe lên thì mọi người đã nhìn thấy rõ thứ bên trong, cả đám người đều không thể tin vào mắt mình.
Ở giữa hang động là một chiếc bàn đá nhỏ, trên bàn đặt một đống chén đĩa đã đóng mạng nhện, cái bàn bên cạnh có đặt mấy bao tải.
Trình Giáp đi qua dùng bội kiếm bên hông mở bao tải ra thì một ít gạo hơi ngả vàng từ trong bao tuôn ra.
"Trời ơi, là gạo!"
"Sao nơi này lại có nhiều lương thực như vậy!"
"Nồi niêu chén dĩa đều có, còn có lương thực, là ai giấu đã giấu chúng ở đây?"
Các thôn dân đã kích động đến mức sắp phát điên.
Trình Loan Loan mở miệng nói:
"Lương thực này đã hơi ngả vàng và có một ít bị đen, chắc đã để được hơn một năm, hẳn là người của thôn Hòe Hoa giấu ở đây, không nghĩ mấy năm sau lại thành lương thực cứu mạng."
Ở tình huống này thì cho dù lương thực có vàng có đen thì cũng cực kỳ đáng quý, mọi người ở đây căn bản đều không chê bai.
Không biết là ai đi đầu mà mười mấy thôn dân của thôn Hòe Hoa đã quỳ sụp xuống.
"Tuệ Cung nhân quả thật là thần nữ hạ phàm, thôn Hòe Hoa bọn ta đã được cứu rồi!"
"Nếu không có Tuệ Cung nhân thì chúng ta nhất định sẽ chết trên đỉnh núi, tất cả mọi người của thôn Hòe Hoa chắc chắn sẽ nhớ kỹ ân tình của Tuệ Cung nhân!"
"Chờ lũ lụt qua đi thì người dân của thôn Hòe Hoa chắc chắn sẽ đúc tượng vàng cho Tuệ Cung nhân..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận