Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1644: Nhân đức của quân chủ (2)

Vương khó tin nhìn thân nhi tử của mình:
"Ý của con là bảo ta lấy máu trong tim ra?"
Mễ Lợi Á cũng rất khó tin.
Hắn quay đầu nhìn hoàng tử trẻ trung quỳ bên cạnh mình.
Tuy sau khi hoàng tử chào đời đã là hoàng tử, nhưng cảm giác tồn tại tương đối thấp, dù sao ngay cả Vương cũng chỉ là bù nhìn, càng huống hồ là hoàng tử tuổi trẻ.
Quận vương chưa từng đếm xỉa tới hoàng tử, hắn cũng chưa từng coi trọng hoàng tử.
Nhưng bây giờ, thế mà hoàng tử lại cầu Vương cứu mẫu thân của hắn, đây rốt cuộc là phải có lòng dạ khí độ rộng lớn nhường nào mới có thể làm ra hành vi như vậy?
"Mấy tháng nay, ta luôn đọc sách của nước Đại Vũ, trong sách nói quốc vương hảo nhân, thiên hạ vô địch yên, đây có lẽ là nguyên nhân Đại Vũ triều có thể cường thịnh như vậy."
Hoàng tử tiếp tục nói:
"Trong sách còn nói, dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh. Ý là quân vương thân là Vương một nước nên đặt mình ở vị trí có thấp nhất, thi hành nhân chính, đất nước mới có thể lâu dài. Phụ vương vốn nhân thiện, đối đãi cung nhân rộng lượng, tại sao không thể thực hiện sự nhân thiện này lên người lão phu nhân của Mễ Lợi Á chứ?"
Vương trầm mặc.
Không phải vì hắn cảm thấy nhi tử nói có lý, mà là hắn nghe không hiểu.
Từ sau khi thiết lập quan hệ với nước Đại Vũ, mỗi lần sứ giả đều sẽ mang một số sách của nước Đại Vũ về, Tàng Thư Các của vương thất có rất nhiều sách, hắn chưa từng xem qua, nhưng lại không ngờ, nhi tử của hắn đã sớm đọc thuộc rồi, cũng nằm lòng câu chữ trong sách... Nhi tử thông minh như vậy, chắc chắn là một quân vương tốt, ngược lại hắn, đã nhiều năm như vậy, càng ngày càng vô dụng.
Nếu thi hành nhân chính, có thể giành được chút tán dương cho vương thất, có lẽ cũng xứng đáng.
Vương hậu nắm tay của Vương:
"Victor nói cũng có vài phần đạo lý, chi bằng thử một chút."
Vương gật đầu, nhìn Mễ Lợi Á:
"Khanh là tâm phúc của Á Lực quận vương, không phải thần tử của ta, ta cứu mẫu thân của khanh, hoàn toàn là nể mặt hoàng tử."
Con ngươi của Mễ Lợi Á vô cùng chấn động.
Hắn nhập cung cầu kiến Vương là tiên lễ hậu binh, nếu Vương kiên quyết không đồng ý cho máu trong tim, vậy thì hắn sẽ trực tiếp cho quân đội tiến vào cưỡng ép lấy máu.
Đối với hắn mà nói, mạng của lão mẫu thân đã sinh hắn nuôi hắn còn quan trọng hơn gấp trăm lần tính mạng của Vương.
Cho dù bảo hắn gánh tội danh giết quân, hắn cũng nguyện ý đọ một trận.
Nhưng bây giờ, hắn còn chưa dùng tới át chủ bài của mình, thế mà Vương đã đồng ý lấy máu rồi... Vào lúc Mễ Lợi Á ngẩn người, Vương hậu đã sai người mời quốc y vào đại điện.
"Quân sư ở bên ngoài đợi một lúc."
Vương hậu nhẹ giọng nói:
"Nếu Vương xảy ra chuyện, hi vọng quân sư có thể bảo vệ hoàng tử... Nếu Vương có thể kiên trì được, quân sư cũng không cần cảm tạ, đây là chuyện mà một quân vương nên làm.
Nàng nói xong, xoay người đi vào trong phòng.
Quân sư quỳ trên đất, nghe thấy tiếng kêu thảm thống khổ của Vương từ trong đại điện truyền ra.
Chẳng mấy chốc, hoàng tử đã bưng một bát nhỏ ra:
"Quân sư mang máu trong tim về nấu thuốc mau đi, còn nữa, đây là một vị thuốc dẫn khác do ngự y nước Đại Vũ cho, uống cùng với thuốc đã nấu xong, có thể giảm thiểu chứng ho ra máu của lão phu nhân."
Mễ Lợi Á khom người nhận đồ, nâng mắt nhìn hắn:
"Vương cứu mẫu thân thần một mạng, vậy thần thề tại đây, có một ngày nhất định sẽ bảo vệ hoàng tử một mạng."
"Ta thỉnh cầu phụ vương cứu lão phu nhân không phải vì sự hồi báo của quân sư."
Hoàng tử ôn hòa nói:
"Quân sư mau về đi, đừng làm lỡ bệnh tình của lão phu nhân."
Quân sư cẩn thận rời đi.
Vừa đi tới cổng cung điện đã gặp Á Lực quận vương cùng Tần vương trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận