Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 115: Có người muốn mua bí quyết 1

Trình Loan Loan nghĩ sẽ có người nghe tiếng đến mua bí quyết, nhưng lại không nghĩ đến nhanh như vậy.
Nàng bắt đầu bán thạch băng mới được vài ngày, tiền kiếm được cũng không nhiều, nếu bán bí quyết chính là cắt đứt con đường phát tài của mình, hơn nữa nàng còn có tính toán khác.
Nàng khách khí cười nói:
“Đây là bí quyết tổ truyền, tổ tiên căn dặn phải truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, thứ cho ta không bán được.”
Chưởng quầy kia hạ giọng nói:
“Ta có thể ra giá từng này.”
Hắn đưa năm ngón tay lên.
Trình Loan Loan nghĩ, có lẽ biểu thị năm lượng bạc.
Dựa theo tiến độ buôn bán của nàng, một ngày có thể kiếm được hơn nửa lượng bạc, mười ngày đã được năm lượng bạc, trời nắng nóng có lẽ phải kéo dài hơn một tháng nữa, nói không chừng nàng có thể kiếm được hai mươi lượng từ thạch băng.
Nàng không chút do dự từ chối:
“Thật xin lỗi, ta không thể bán bí quyết được.”
Sắc mặt của chưởng quầy trầm xuống:
“Nếu mấy ngày nữa vị đại tẩu này hối hận muốn bán, giá cả không cao được như vậy nữa đâu.”
Trình Loan Loan cười khẽ:
“Nếu thật sự có ngày này, chưởng quầy có thể ép giá thấp.”
Thấy nàng dầu muối không vào, chưởng quầy phất tay áo bước đi.
Triệu Nhị Cẩu nhăn mày:
“Nương, con cứ cảm thấy chưởng quầy này sẽ làm chuyện phá đám gì đó.”
Triệu Tam Ngưu huơ huơ nắm tay:
“Nếu hắn dám đến làm phiền, con đánh chết hắn.”
Trình Loan Loan nheo mắt.
Bọn họ từ trấn Bình An bên cạnh đến đây buôn bán, quả thật không có năng lực chống lại một chưởng quầy của tửu lâu bản địa.
Nếu chưởng quầy này tìm vài người đến sinh sự gây phiền phức, ví dụ vu khống thạch băng không sạch sẽ, ăn sẽ trúng độc chết người linh tinh gì đó, cho dù nàng có thể làm sáng tỏ cũng không chắc chắn có thể ngưng hẳn lời đồn, sau này muốn mở rộng buôn bán thạch băng sẽ hơi khó khăn.
Trước mắt lượng tiêu thụ là một ngày ba thùng thạch băng, sau khi loại bỏ hao tổn, còn lại trên dưới ba trăm bát, cần tốn hai cân hạt thạch hoa, mà bốn cân cỏ lồng đèn mới cho ra một cân hạt thạch hoa, nói cách khác, lượng dùng cỏ lồng đèn không tới mười cân.
Mà lượng cỏ lồng đèn tụi nhỏ trong thôn đưa tới mỗi ngày đã nhiều hơn hai mươi cân.
Phải mở rộng thị trường, nâng cao lượng tiêu thụ, nếu không mùa hè trôi qua không thể bán tiếp được nữa.
Ánh mắt Trình Loan Loan dừng trên bốn chữ lớn rồng bay phượng múa “Thư viện Nam Phủ”, thể hiện rõ sự nghiêm túc và trang trọng.
Nàng cất bước đi về phía cổng lớn của thư viện Nam Phủ.
Bốn tiểu tử cũng vội vàng thu dọn đồ chạy theo.
Thư viện Nam Phủ cấm người ngoài đi vào, ở cổng có một lão nhân hơn năm mươi tuổi canh giữ.
Trình Loan Loan múc thạch băng vụn chưa thành hình còn lại trong thùng gỗ ra, xếp thành một chén đưa qua, cười tủm tỉm nói:
“Đại gia, ngài nếm thử một chút.”
Lão nhân gác cổng cảnh giác nhìn nàng:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đại gia, ta muốn ngài giúp ta nối quan hệ, ta muốn nói mấy câu với quản sự nhà ăn của thư viện Nam Phủ.”
Trình Loan Loan hạ giọng:
“Chỉ cần đại gia có thể gọi giúp quản sự nhà ăn ra, ta cho ngài hai văn tiền phí vất vả.”
Ông lão gác cổng nhận lấy chén thạch băng, một hơi uống hết non nửa bát, thoải mái híp mắt.
Thảo nào nhóm học tử của thư viện ai cũng khen ngợi, hóa ra thạch băng này quả thật có thể giải khát, hớp một ngụm xong, toàn thân đều sảng khoái, chẳng trách một chén giá ba văn tiền.
Ông lão gác cổng uống xong thạch băng rồi mới đứng dậy đi gọi người.
Lúc này đã là giữa trưa, học tử của thư viện đang ăn cơm, chính là thời điểm bận rộn nhất của nhà ăn, Trình Loan Loan cùng bốn tiểu tử đợi xấp xỉ thời gian một chén trà nhỏ thì một nam nhân gần ba mươi tuổi được người gác cổng dẫn tới.
Quản sự nhà ăn họ Trần, tên là Trần Hạc, dáng vẻ tròn tròn mập mạp, trên mặt bóng nhẫy, vừa thấy liền biết làm việc ở trù phòng.
Vừa thấy Trình Loan Loan, vẻ mặt hắn liền sầm xuống:
“Ta còn nói giữa trưa hai ngày nay sao không ai tới nhà ăn, hóa ra đều do ngươi đang giở trò.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận