Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 862: Bức họa của Ngu phu tử (2)

Đoàn người đi đến cửa của tiệm rượu Đại Hà.
Lục Ánh Tuyết cười khanh khách ra tiếp đón:
"Các vị muốn mua loại rượu nào, ở nơi này của ta rượu nào cũng có, hoa lê xuân, nữ nhi hồng, trúc diệp thanh, rượu nho cũng có..."
Tiền Huy ánh mắt sáng lên:
"Hoa lê xuân cùng rượu nho, mỗi loại một bình."
Nghe nói rượu nho dùng để dưỡng nhan, không nghĩ tới trong một cái thôn nhỏ như vậy mà cũng có rượu nho, mang một ít về cho mẫu thân nếm thử hương vị.
Những người khác cũng sôi nổi bỏ tiền mua rượu, Lục Ánh Tuyết cười đến không thấy mặt trời.
Đúng lúc này, Trịnh Vọng Phong đột nhiên mở miệng:
"Xin hỏi, bức họa trên tường này có bán không?"
Lục Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn, là một bức tranh vẽ sông nước, là do lão Ngu vẽ ra từ nửa tháng trước, là thời khắc lá sen trở mình, chuồn chuồn nghỉ chân, bức tranh của lão Ngu tràn đầy thi vị, vài nét bút ít ỏi đã phác họa ra cả một cảnh hồ, tảng mực nước lớn kia chính là lá sen, những điểm nhỏ xinh kia là chuồn chuồn, chỉ nhìn từng bộ phận thì chỉ thấy đơn giản mộc mạc không có gì nổi trội, nhưng khi nhìn toàn bộ bức tranh thì sẽ cảm thấy rung động lòng người.
Nàng liếc mắt một cái chỉ cảm thấy bức họa rất đẹp, cho nên đem tới treo trong cửa hàng, coi như là vật trang trí.
Hai bên tường trái phải treo tổng cộng mười bức họa, được sắp xếp theo thứ tự các mùa trong năm, năm trước lão Ngu đến đây vào mùa thu, đến lúc này đã là giao giữa hai mùa xuân hạ, màu vàng mùa thu, đến màu tuyết trắng, dương liễu đâm chồi, chuyển sang cảnh vật xanh tươi như hiện tại, những bức họa khiến cho cửa hàng nhỏ trông rất khác biệt.
Thấy Lục Ánh Tuyết không nói lời nào, Trịnh Vọng Phong mở miệng lần thư hai:
"Ta trả hai lượng bạc."
Bức họa này nét bút hùng hồn dễ chịu, tảng mực đen tùy ý phóng khoản, miêu tả vạn vật xúc tích nhưng không hề đơn giản, dường như thật sự thấy được cánh chuồn chuồn thấp thoáng đậu trên phiến là sen, hắn rất thích ý nghĩa của bức tranh này.
Lục Ánh Tuyết ngây dại, hai lượng bạc... Một bức họa là đủ để nàng mua mấy chục cân rượu, cái này cũng thật là đáng giá.
"Trịnh huynh, ngươi không thấy sao, con dấu trên bức tranh đề Ngu Thanh Thịnh."
Một người đứng bên cạnh cẩn thận quan sát, thấp giọng mở miệng nói:
"Ngươi cũng biết Ngu Thanh Thịnh là ai mà, hai mươi năm trước, trước khi diễn ra kỳ thi đình đã bị buộc tội làm rối loạn kỷ cương, từ đây..."
Trịnh Vọng Phong nhàn nhạt nói:
"Ta chỉ xem tranh, tranh tốt là được."
Một người ti tiện đạo đức giả, quả thật nên bị người đời phỉ nhổ, nhưng kẻ ti tiện này có tài, thì cũng đáng cho hắn học hỏi.
Nhìn kỹ lại thì hắn cũng như vậy mà thôi, thật ra cũng là kiểu người hèn hạ, nhưng chỉ cần hắn vẫn còn giữ được vị trí đệ nhất văn nhân thì làm gì có ai dám chỉ trích hắn?
Hắn nhìn về phía Lục Ánh Tuyết đang ngây người:
"Năm lượng bạc."
Lục Ánh Tuyết lại dại ra lần nữa, Trình Chiêu khụ khụ ho khan một tiếng, nàng ấy mới như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng gật đầu:
"Được được được, ta lập tức lấy bức họa xuống đây."
Tiền Huy chỉ vào một bức đối diện:
"Bức tranh cả thôn cùng nhau bắt lợn rừng này nhìn qua cũng thật là thú vị, trên đó còn có vẽ Tuệ Nhũ nhân, ta muốn mua bức họa này, đây là năm lượng bạc."
"Các ngươi không cảm thấy bức họa thu hoạch lúa này cũng rất có ý tứ sao?"
Thẩm Chính vuốt cằm mở miệng:
"Nếu có tranh vẽ thu hoạch vụ thu thì tốt rồi."
Năm trước hắn tham dự vụ thu hoạch mùa thu của thôn Đại Hà, lúc ấy rất mệt rất mệt, nhưng hiện giờ nhớ lại tới, thế nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ sung sướng, thực đáng tiếc lúc ấy Ngu phu tử còn chưa có tới thôn, không thể đem khung cảnh khi đó ký họa lại.
Hắn cũng móc bạc từ trong túi ra mua lại bức họa này.
Có người đi đầu mua tranh, lại là những người cầm đầu của đám người này, những người khác liếc nhau, có bốn, năm người gia cảnh không tồi cũng tuyển chọn một bức mua về.
Lục Ánh Tuyết hô hấp khó khăn, cẩn thận đem bức họa gỡ xuống, cuộn tròn, bọc lại xong xuôi rồi mới đưa cho người mua.
Người mua tranh cảm thấy thỏa mãn rồi mới rời đi, Trình Chiêu là người ở lại cuối cùng, mở miệng nói:
"Nếu năm đó lão sư không xảy ra chuyện thì những bức họa đó ít nhất cũng phải từ trăm lượng bạc trở lên, sư mẫu không cần cảm thấy băn khoăn."
Lục Ánh Tuyết cầm mấy chục lượng bạc, thở dài trong lòng.
Nước bẩn hắt lên người lão Ngu, cũng không biết khi nào mới có thể tẩy sạch, có lẽ cả đời cũng cứ như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận