Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 373: Ta sẽ khiến lão tam bỏ ngươi (1)

Trình Loan Loan cùng hai người chị em dâu bận rộn trong bếp.
Món ăn buổi trưa rất phong phú, món kho là sản nghiệp của nhà bọn họ nên đương nhiên cũng cắt ra một đĩa lớn.
Nàng còn chuẩn bị thịt kho tàu mà bọn nhỏ thích ăn. Vì để hài tử đủ ăn, nàng còn cố ý cắt về sáu cân thịt ba chỉ, hầm đầy một nồi to.
Tôn thị mặt mày hớn hở:
“Đại tẩu, thịt kho tàu này trông thật là ngon, tẩu để ta nếm trước một chút đi.”
Nàng ta cũng mặc kệ Trình Loan Loan có đồng ý hay không đã duỗi tay cầm lấy một miếng thịt, nóng chết đi được. Sau đó nhanh chóng cho vào miệng rồi một ngụm nuốt xuống, cũng không kịp nếm được mùi vị gì.
Đông Hoa vẫn luôn qua lại trong bếp, liếm môi thò đầu qua:
“Nương, con cũng muốn ăn.”
Tôn thị duỗi tay muốn lấy một miếng thịt đưa vào miệng của khuê nữ nhà mình.
Trình Loan Loan lạnh nhạt mở miệng:
“Nếu bây giờ ăn thì lát nữa ăn cơm đừng có ăn.”
Tôn thị ngượng ngùng rụt tay lại:
“Nhiều như vậy ăn cũng không hết được, đại tẩu ngươi cũng quá keo kiệt rồi.”
“Vợ lão tam, sao ngươi lại nói chuyện như vậy?”
Văn thị nhíu mày nói:
“Vừa nãy đại tẩu đã nói với ta sẽ cho ngươi cùng tức phụ Đại Sơn mỗi người một con bồ câu non mang về hầm canh, cho các ngươi bổ thân thể. Đại tẩu là người hào phóng nhất rồi, bằng không sao sẽ thuận tiện cho ngươi một con mang về chứ.”
“Ta vốn dĩ là người keo kiệt.”
Trình Loan Loan đi qua, đem một con bồ câu đã được làm sạch cất đi:
“Để lại hầm cho Tuệ Nương đi.”
Tôn thị cứ như vậy bất lực nhìn con bồ câu bị cất vào trong tủ.
Nàng ta lập tức kéo tay Trình Loan Loan lại, ôn tồn nói:
“Đại tẩu, ta sai rồi, đại tẩu cũng biết ta là người không biết giữ mồm giữ miệng, về sau ta sẽ không bao giờ nói những lời ngu xuẩn như vậy nữa… Ta mang thai lâu như vậy, trước nay còn chưa được ăn qua thịt bồ câu non, đại tẩu đau lòng ta, ta biết, ta cũng thật biết ơn, về sau tiểu tử này ra đời nhất định sẽ dạy nó hiếu thảo với đại bá nương.”
“Thứ đầu óc hạn hẹp!”
Triệu lão thái thái vừa vào liền mắng:
“Nghe ngươi nói như vậy ý là mẹ chồng ta đây ngày thường ngược đãi ngươi, một miếng thịt đều ăn không được, còn phải mất mặt chạy tới nhà khác xin thịt ăn?”
Tôn thị cứng đờ, cười giải thích:
“Đại tẩu cũng không phải người khác, là người trong nhà mà.”
Trình Loan Loan ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Vợ lão tam có phải đã quên một năm trước bọn ta đã ra riêng rồi, đã sớm không phải người một nhà với ngươi.”
Nàng cúi đầu tiếp tục bận việc, cũng lười phản ứng lại.
Tôn thị còn muốn nói cái gì đó thì bị Triệu lão thái thái nắm lỗ tai xách đi ra ngoài:
“Ngươi nếu lại lắm mồm thì hiện tại lập tức trở về cho ta, tránh ngươi ở đây làm mất mặt cả nhà!”
“Nương, đại tẩu thật quá đáng, con không phải chỉ là ăn một lát thịt sao, nàng ta đến mức không cho con ăn canh bồ câu hầm sao, trong bụng con còn đang mang hài tử đó.”
Tôn thị bĩu môi:
“Đại tẩu không chỉ keo kiệt mà còn bất công, nương, ngài xem nha đầu bên kia, nói là chất nữ nhà mẹ đẻ của đại tẩu, tức phụ Đại Sơn cũng sắp sinh rồi, đại tẩu mang chất nữ vào ở trong nhà để làm gì nương còn không rõ sao?”
Triệu lão thái thái đúng là không rõ.
Lão nhân gia bà nhìn về phía Tào Oánh Oánh, đứa nhỏ này mặt mày thanh thoát, nói chuyện nhỏ nhẹ văn nhã, vừa nhìn qua thì biết là rất có giáo dưỡng, bà cũng thật nghi ngờ Trình gia từ khi nào có một nữ nhi tri thư đạt lễ như vậy, trước kia cũng chưa từng nghe nhắc đến.
Tức phụ lão Đại đem chất nữ nhà mẹ đẻ tới ở trong nhà không phải là muốn học cái thứ không biết xấu hổ Trương bà nương kia, khiến chất nữ nhà mình cùng Thẩm thiếu gia kết thành một đôi đó chứ?
Tuy nói cô nương này lớn lên xinh đẹp, hơn nữa cũng không giống như những thôn phụ bình thường. Nhưng mà nàng cũng không thể làm những chuyện này nếu không thương lượng qua với huyện lệnh đại nhân được.
Triệu lão thái thái chấn động tinh thần, chụp bả vai của Tôn thị:
“Ngươi cuối cùng cũng có lúc tỉnh táo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận