Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 53: Người trong lòng của Triệu Nhị Cẩu (1)

Bữa tối cực kỳ phong phú.
Hai cái trứng gà trộn đều với bột mì trắng, làm thành mì trứng gà, bảy cái trứng chim luộc bóc vỏ đặt trong đĩa, còn có một dĩa rau xanh xào, ngó sen viên bột chiên giòn, trước mặt mỗi người là một chén cơm tẻ lớn.
Tuy rằng nhiều ngày liên tục đều được ăn no bụng nhưng bốn tiểu tử vẫn không nhịn được chảy nước miếng ròng ròng.
Trình Loan Loan gắp vào bát mỗi người một cái trứng chim, cuối cùng gắp thêm một cái vào bát trước mặt Ngô Tuệ Nương.
Ngô Tuệ Nương hơi thụ sủng nhược kinh:
“Nương, con ăn một cái là đủ rồi, cái này cho ngài....”
“Mỗi người một cái, rất công bằng.”
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua bụng nàng ấy:
“Chờ mấy ngày bận rộn kết thúc, ta mời Trịnh lang trung đến khám cho con.”
Nàng chưa từng mang thai, cũng không hiểu mang thai cần chú ý những gì, nhưng phụ nữ ở xã hội hiện đại có thai mỗi tháng đều phải kiểm tra định kỳ, mời Trịnh lang trung đến khám chắc chắn không sai.
Đôi mắt Ngô Tuệ Nương hơi nóng lên.
Gả vào Triệu gia một năm, nàng ấy cũng bị giày vò một năm, nếu không phải Đại Sơn yêu thương nàng ấy, luôn lén cất lương thực cho nàng ấy ăn thì sợ là nàng ấy đã sớm chịu không nổi.
Trước kia Đại Sơn là ánh sáng của nàng ấy.
Bây giờ, nàng ấy cảm giác cả người mẹ chồng như đang phát sáng.
Bảy cái trứng chim trong nhà, vậy mà nàng ấy có thể ăn hai cái, nàng ấy chưa bao giờ nghĩ đến mẹ chồng sẽ đối xử tử tế với nàng ấy như vậy.
“Nương, con....”
Ngô Tuệ Nương muốn nói gì đó, nhưng bị nghẹn giọng, không nói nên lời muốn nói.
Trình Loan Loan vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy:
“Đã sắp làm mẹ người ta rồi, không được khóc, nếu không đứa nhỏ sinh ra ngày nào cũng khóc sẽ làm người ta ầm ĩ mà chết mất.”
Ngô Tuệ Nương liền nuốt nước mắt vào trong.
Người một nhà đang muốn dùng cơm.
Một âm thanh yếu ớt đột nhiên vang lên trong viện.
“Nhị Cẩu ca, ca ở đâu?”
Là thanh âm của một nữ hài.
Triệu Nhị Cẩu cơm cũng không ăn, ném đũa xuống rồi đi về hướng ngoài viện.
Trình Loan Loan tò mò nhìn qua, một nữ hài mặc một bộ áo quần vá màu hồng cánh sen đứng ở ngoài tường viện, thoạt nhìn duyên dáng yêu kiều, chẳng qua cô nương này cực kỳ gầy, vừa thấy là biết đang trải qua năm mất mùa.
Đáy mắt Trình Loan Loan cháy lên ngọn lửa nhiều chuyện:
“Tứ Đản, đừng ăn nữa, mau nhìn xem đó có phải là nhị tẩu của con không?!”
Trong miệng Triệu Tứ Đản đầy thức ăn, dùng sức gật đầu:
“Dạ, là Thủy Cần tỷ, con có gặp qua một lần thì ra tỷ ấy chính là nhị tẩu tương lai!”
Triệu Tam Ngưu trợn tròn mắt:
“Bộ dáng của nhị tẩu thật đẹp.”
Cô nương này mặt mày đoan chính, mắt rất to, nhìn quả thật xinh đẹp, nhất là còn mặc một bộ quần áo sạch sẽ, càng có vẻ nổi bật.
Ánh hoàng hôn màu vỏ quýt chiếu lên người cô nương, đôi đồng tử phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ, ngẩng đầu nhìn Triệu Nhị Cẩu đứng trước mặt.
Triệu Nhị Cẩu không dám nhìn vào ánh mắt của cô nương, hai tay co quắp cũng không biết nên đặt ở đâu.
Trình Loan Loan nhịn không được bật cười thành tiếng.
Tuổi trẻ thật tốt quá, tình yêu không chỗ che giấu, nhìn thấy khiến cho lòng người rung động.
Nhưng ngay lập tức, nàng liền không cười nổi nữa.
Nhìn thần sắc xuân tình nhộn nhạo này của lão nhị thì biết tiểu tử này quyết tâm muốn cưới người về, cô nương này có thể chủ động đến tìm lão nhị hẳn là cũng có ý với lão nhị.
Nói cách khác, nhà bọn họ sắp tổ chức tiệc cưới rồi.
Tổ chức tiệc cưới có nghĩa phải tiêu tiền.
Thật ra trong tay nàng không thiếu tiền, bán nhân sâm được một trăm hai mươi lượng bạc đủ tiêu lâu dài, nhưng thiếu một lý do để quang minh chính đại lấy ra tiêu.
Nếu làm quá lộ liễu thì nàng sẽ phải đối mặt với một vấn đề lớn.
Trình Loan Loan thuận miệng hỏi:
“Đại Sơn, lúc trước con tổ chức tiệc cưới tiêu bao nhiêu bạc?”
Mặt Triệu Đại Sơn đột nhiên đỏ lên, ấp úng nói:
“Không, không biết...”
Ngô Tuệ Nương lại thẹn thùng, sắp chôn luôn cả đầu vào bát cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận