Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 341: Đôi cha con đến cảm ơn người (1)

Trịnh Vọng Phong một thân trường sam màu lam nhạt, trong tay lại phe phẩy một cái quạt xếp.
Tiền Huy lại mặc một thân trường sam màu đỏ sẫm, có thể thấy được trên hông hắn đeo ngọc bội màu ngọc bích.
Trình Loan Loan có thể thấy trên giày gấm của hai người bọn họ đã dính không ít bùn cỏ, trong lòng thầm than, đã không thích thôn Đại Hà thì hà cớ gì phải ở lại nơi này?
Trịnh Vọng Phong khép quạt giấy lại, chắp tay lại rồi nói:
"Ta và Tiền huynh tới nơi này chính là muốn tìm Trình huynh cùng nhau đọc sách, không biết Trình huynh có ở nhà hay không?"
Trình Loan Loan cười mở miệng:
"Chiêu Nhi và Tiểu Chính hẳn là đã đến từ đường Triệu gia để đọc sách, bên đó khá thanh tịnh.”
Bởi trong nhà vẫn còn có công nhân làm việc, tới tới lui lui khắp nơi đều là người, cho dù Trình Chiêu một lòng chỉ muốn đọc sách thánh hiền cũng không tài nào không tĩnh tâm được, luôn muốn ra ngoài để giúp đỡ, chính vì thế, Trình Loan Loan đã bảo hai người bọn họ đến từ đường Triệu gia, bên kia vừa rộng rãi sáng sủa, còn có rất nhiều bàn ghế, bầu không khí ở đó rất hợp để dành cho việc học tập.
Mặc dù có bầu không khí để học tập nhưng Thẩm Chính một chút cũng không muốn đi, dọc theo đường đi vẫn luôn lề mề.
Bình thường đi mấy trăm bước là có thể đã đến nơi, nhưng hắn thật sự lề mề thời gian đã trôi qua một khắc rồi mà còn chưa tới.
Trình Chiêu liền dừng bước, lạnh lùng nói:
"Chờ đến lần sau huyện lệnh đại nhân đến Đại Hà thôn, ta sẽ đem chuyện của ngày hôm nay bẩm báo với người."
Thẩm Chính đấm vai hắn một cái, "Chúng ta mỗi buổi tối cùng nhau đánh từ trên giường xuống dưới đất, ngươi không giúp ta thì thôi, còn đi tìm cha ta mà cáo trạng, hừ, tức chết ta!"
Trình Chiêu cũng cảm thấy đau đầu.
Trước kia hắn thật sự rất không thích công tử bột như Thẩm Chính, nhưng cũng ở cùng sớm chiều với Thẩm Chính lâu như vậy rồi, hắn đối với Thẩm Chính cũng đã có thể hiểu được, con người này kỳ thật rất thông minh, so với hắn thì lại càng thông minh hơn, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Chính không làm việc đàng hoàng, hắn liền có thể cảm thấy những kiến thức đọc trong sách chính là lãng phí, làm cho hắn sinh ra một cảm giác tiếc nuối.
Hắn vỗ vỗ bả vai Thẩm Chính, đang muốn nói gì đó thì trước mặt liền có một đôi cha con đi tới.
Con đường này lại rất hẹp, Trình Chiêu kéo Thẩm Chính nhường đường sang một bên, nhưng đôi cha con kia lại đột nhiên quỳ gối trước mặt của Thẩm Chính.
"Thẩm thiếu gia, đại ân đại đức của ngài, thảo dân không có gì có thể báo đáp, chỉ có thể mang theo khuê nữ đến dập đầu với ngài!"
Hán tử cao lớn thô kệch mặt đầy nước mắt nước mũi, "Đợi đến kiếp sau, thảo dân nguyện làm trâu làm ngựa để có thể báo đáp ân tình của ngài!"
Tiểu cô nương kia thì lại càng không ngừng mà dập đầu, cũng may đây chỉ là bùn đất, đầu dập xuống cũng không hề đau.
Thẩm Chính vội vàng đỡ người dậy:
"Ta cũng không phải quan lão gia nên không cần phải dập đầu với ta, mau đứng lên!"
Hán tử lau nước mắt nói:
"Nương hài tử đã bị bệnh hơn một năm rồi, lúc thu hoạch vụ thu lại cố gắng chống đỡ cơ thể gánh lúa, sau đó bệnh tình liền trở nặng hơn, mời Trịnh lang trung đến khám, nói là cũng không thể qua khỏi tháng này... Nếu như không nhờ Thẩm thiếu gia hỗ trợ mời đại phu lợi hại nhất trấn đến bắt mạch, còn hỗ trợ trả cả tiền thuốc men, nương hài tử mới có thể bảo toàn được mạng sống, Thẩm thiếu gia chính người là đại ân nhân của nhà chúng ta!"
Tiểu cô nương nghe vậy nghẹn ngào mở miệng:
"Nương ta nói, nàng muốn tự tay cho may một đôi vớ màu đỏ cẩm cho thẩm thiếu gia, ngụ ý chính là khởi đầu tốt đẹp, hi vọng Thẩm thiếu gia khoa cử cao trung thuận lợi!"
Hán tử gật đầu:
"Thẩm thiếu gia về sau nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên, trở thành một vị quan phụ mẫu tạo phúc cho dân!"
Hán tử trong thôn đã nghe nói qua hai chữ Trạng Nguyên, lại hoàn toàn không hiểu Trạng Nguyên ý nghĩa như thế nào, Thẩm Chính bỗng dưng chột dạ.
Hắn có thể thi đậu tú tài cũng đã là tổ tiên phù trợ rồi, nào dám nghĩ đến chức Trạng Nguyên.
Sợ bị hai cha con này kỳ vọng cao hơn, hắn nói qua loa hai câu liền kéo Trình Chiêu nhanh chóng rời đi.
Hắn không nói không muốn đi học nữa, quy củ ngồi trong phòng học đọc sách đàng hoàng.
Trước cửa từ đường Triệu gia trồng hai cái cây, Thẩm Chính và Trình Chiêu ngồi dưới bóng cây, để ánh sáng chói lòa không chiếu vào mắt.
Hai người đang an tĩnh đọc sách, cửa từ đường lại truyền đến tiếng bước chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận