Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1101: Trình độ Tiếng Anh rất tốt (1)

Mặt trời dần dần lên cao, cuối cùng đội ngũ đón dâu đã trở lại.
Tân lang quan mặc một bộ y phục màu đỏ, ngồi trên con ngựa cao to, phía sau có Thẩm Chính và Triệu Tam Ngưu đi theo, tiếp sau nữa là kiệu hoa, khua chiêng gõ trống cả chặng đường.
Bà tử của Tư Đồ gia đi theo rải kẹo mừng bên cạnh kiệu hoa, mấy đứa nhỏ trong ngõ cũng ùa cả ra, toàn bộ con phố tưng bừng náo nhiệt hẳn lên.
Tới Trình phủ, kiệu hoa hạ xuống, tân lang đá cửa kiệu, dắt tân nương tử ra ngoài, hai người cùng cầm dây hoa màu đỏ, bước qua chậu than, từ từ đi vào trong viện.
Người chủ hôn là một bà tử toàn phúc do Tư Đồ gia mời đến, dưới sự chủ trì của bà tử toàn phúc, tân lang tân nương hoàn thành bái đường, đưa vào động phòng, tiệc vui chính thức bắt đầu.
Trên bàn tiệc của Trình Loan Loan, ngoài nàng và Lâm phu nhân, Trình lão thái thái và Trình đại tẩu ra thì còn có một ít lão bà tử trong ngõ nhỏ. Lâm phu nhân không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, những lão bà tử này lại có lòng nịnh nọt nên không khí trên bàn tiệc rất thân thiện.
Sau khi ăn no uống đủ, Lâm phu nhân đề nghị đi nhìn tân nương tử.
Sau khi vào cửa giữa trưa nay, tân nương tử vẫn ngồi trong tân phòng. Trong khoảng thời gian này vẫn có người đến tân phòng nhìn tân nương tử, rất nhiều địa phương đều có phong tục này.
Trình Loan Loan cũng muốn đi nhìn chất tức phụ nên cũng cùng đứng dậy.
Lúc này, Trình Chiêu cuốn bình phong lên bước tới. Tuy hắn là nam tử nhưng lại là tân lang quan, đến bên phía bàn tiệc của nữ tử kính rượu cũng không xem là đường đột.
"Cảm tạ các vị đã bớt thời gian quý báu của mình đến tham dự hôn yến, ta kính các vị một ly."
Trình Chiêu uống cạn ly rượu trong tay, nhìn về phía Lâm phu nhân nói:
"Không biết đồ ăn có hợp khẩu vị của Lâm phu nhân không?"
Lâm phu nhân cười mở miệng:
"Nghe a nãi của ngài nói đầu bếp được mời đến từ tửu lâu Thập Lý Hương, tiếng tăm của đầu bếp Thập Lý Hương lừng lẫy khắp kinh thành, sao có thể không hợp khẩu vị được chứ."
Trình Chiêu và Lâm phu nhân trò chuyện vài câu rồi mới đưa mắt nhìn về phía Trình Loan Loan, nói:
"Nhị cô, có thể ra ngoài nói mấy câu không?"
Trình Loan Loan đã khá no, đặt đũa xuống đứng lên, đi theo Trình Chiêu tới một chiếc đình ở phía đông viện. Vừa đi qua đã thấy Chương đại nhân râu ria bạc phơ ngồi chờ sẵn, rất rõ ràng là đang chờ nàng.
"Nhị cô, mục đích Chương đại nhân tới tham gia hôn yến chính là vì muốn gặp mặt nhị cô một lần."
Trình Chiêu mở miệng nói:
"Lần trước ở lễ vạn thọ, Chương đại nhân đã rất chấn động với chữ viết ngoại quốc mà nhị cô thêu trên thọ lễ. Vốn không có cơ hội cùng nhị cô gặp mặt nhưng bây giờ nhị cô đã đến kinh thành, đương nhiên Chương đại nhân phải tìm tới gặp. Nếu nhị cô cảm thấy không tiện thì con sẽ lên tiếng từ chối."
Trình Loan Loan hơi tò mò, những chữ viết đó là nàng chép ra từ trong sách của Chương đại nhân, sao lại làm Chương đại nhân chấn động được?
Nàng không phải là người có thể giữ nghi ngờ trong lòng nên lập tức cất bước đi về phía đình.
Nơi này vẫn có hạ nhân lui tới, không xem như là lén lút gặp mặt. Hơn nữa, một phụ nhân hơn ba mươi tuổi và một lão giả hơn sáu mươi tuổi dù có đơn độc gặp mặt thì người bình thường cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
"Gặp qua Chương đại nhân."
Trình Loan Loan đứng ở dưới bậc thềm, hành một lễ thông thường.
"Tuệ An nhân."
Chương đại nhân giật nảy lên, đứng dậy đi tới:
"Từ sau lễ vạn thọ vào năm trước, ta vẫn luôn muốn gặp Tuệ An nhân một lần, đáng tiếc Tuệ An nhân lại ở trong thôn tận Hồ Châu xa xôi, xương cốt ta già yếu không đi xa như vậy được nên vẫn vô cùng tiếc nuối. Bây giờ rốt cuộc gặp được, mong rằng Tuệ An nhân giải thích nghi hoặc giùm lão hủ."
Trình Loan Loan ngồi xuống trong đình:
"Giải thích nghi hoặc? Xin đại nhân nói rõ cho?"
Chương đại nhân lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, trên tờ giấy này có viết mấy dòng chữ, chính là những dòng chữ Trình Loan Loan bảo người thêu trên chăn bông.
Trình Loan Loan từng đọc một vài quyển sách ngoại ngữ, thật ra bản đồ của nước Đại Vũ và lịch sử triều đại nàng từng sinh sống có vài chỗ tương tự, ví dụ như ở phương nam, phương bắc và phương tây đều có một số bộ lạc dân tộc thiểu số tự thành lập quốc gia, hàng năm đều tiến cống cho triều Đại Vũ, ngoài ra còn có một vài quốc gia xa hơn, ví dụ như Sắt Tác Quốc không khác biệt lắm so với Iran, Tịch Cơ Quốc tương tự với Nhật Bản, A Tát Bố không khác mấy so với phương Tây, Ban Ni Quốc khá giống Ả rập.... Đây chính là lý do vì sao nàng hiểu ngôn ngữ của các quốc gia này.
Chẳng qua phương hướng cụ thể của các quốc gia này hơi khác biệt so với hiểu biết vốn có của nàng....
Bạn cần đăng nhập để bình luận