Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1396: Chỉ mong người nhà bình an (2)

Tôn thị nắm nhi tử đến chỗ xin xăm:
"Ta đi xin cho Hiên Hiên một quẻ."
Triệu lão thái thái vội nói:
"Ngươi đưa Hiên Hiên cho ta, đừng để hài tử bị ép đến hỏng."
"Vậy thì không được, con phải để đại sư nhìn tướng mạo của Hiên Hiên."
Tôn thị không quay đầu nói:
"Mọi người cứ đi dạo một chút, con đi nhanh rồi về."
Văn thị mở miệng nói:
"Nương đừng lo lắng, con cũng đi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Hai người một trước một sau đi về phía đám đông.
Trình Loan Loan đưa Triệu lão thái thái và nhóm Hạ Hoa ra sau miếu đi dạo một vòng.
Ở sau không có điện thờ nên thanh tĩnh hơn nhiều, một vài phu nhân tiểu thư của các gia tộc đã đặt trước sương phòng nên có chỗ nghỉ ngơi.
Bọn họ chỉ nhất thời tới đây nên chỉ đành ngồi ghế đá.
Trình Loan Loan đang trò chuyện với Triệu lão thái thái thì nhìn thấy một đám hạ nhân vây quanh một vị phu nhân đi tới cửa một sương phòng ở sân sau.
Tiểu hòa thượng phụ trách dẫn đường, cung kính nói:
"Chỉ còn một gian sương phòng này, xin Thang phu nhân ở tạm, chờ có phòng trống nhất định sẽ ưu tiên sắp xếp cho Thang phu nhân."
Trình Loan Loan bấm ngón tay.
Thang phu nhân... Vị Đô ti đại nhân trên tỉnh thành hình như họ Thang.
Đây chắc là thê tử của Đô ti đại nhân kia.
Nàng để Trình cài không ít máy nghe trộm ở Thang gia, mấy ngày này cũng có nghe ngóng chút ít, chủ yếu là vị Thang phu nhân này trò chuyện với hạ nhân.
Lần này Thang phu nhân tới đây bái phật chắc là cầu tiền đồ cho nhi tử nhà nàng ta, năm nay nhi tử nhà nàng ta cũng thi hương, trước lúc yết bảng thì vị mẫu thân nào cũng sẽ lo lắng bất an, đây là miếu cầu cho an tâm.
Thang phu nhân một lòng vì tiền đồ của nhi tử, cũng không nghe thấy chuyện gì xấu xa.
Sau đó nàng lại để Trình Giáp thay đổi vị trí của máy nghe trộm, chủ yếu trong phạm vi hoạt động của Đô ti đại nhân, có lẽ sẽ nghe được điều gì đó không chừng.
"Nương, đại tẩu!"
Tôn thị hấp tấp chạy tới, vô cùng hưng phấn nói; "Đại sư nói Hiên Hiên nhà ta là người có mệnh đọc sách, về sau dựa vào một bụng mực nước mà kiếm cơm, đây không phải nói Hiên Hiên nhà ta sau này sẽ đậu Trạng Nguyên sao!"
Triệu lão thái thái tức giận nói:
"Đứng ở đầu ngõ viết thư, làm thầy bói cũng là dựa vào một bụng mực nước kiếm cơm, sao hả, thầy bói cũng là Trạng Nguyên sao?"
"Nương, Hiên Hiên là tôn tử của nương, nương lại không mong Hiên Hiên được tốt sao."
Tôn thị bị đả kích:
"Con mặc kệ, Hiên Hiên chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm, sau này nhất định sẽ thành Trạng Nguyên!"
Trình Loan Loan vô cùng đồng tình với Triệu Minh Hiên còn chưa biết cái gì, hài tử này về sau sẽ chịu khổ không ít nha.
"Đúng rồi, vừa rồi ta hình như thấy một người quen."
Văn thị cau mày mở miệng:
"Nhưng người đông quá, ta không biết có nhìn lầm không."
Tôn thị hấp tấp hỏi:
"Nhìn thấy ai vậy?"
"Hình như là tức phụ Thiển Căn."
Văn thị dừng một chút nói:
"Nàng mặc y phục bằng tơ lụa, đeo vàng đeo bạc, bên người còn có hai nha hoàn hầu hạ, vừa tiêu năm trăm lượng tiền nhang đèn... Nàng ta giống tức phụ Thiển Căn như đúc, nhưng tức phụ Thiển Căn sẽ có bộ dáng như vậy sao?"
Trình Loan Loan có chút kinh ngạc.
Tức phụ Thiển Căn cũng chính là Tôn Thủy Cần, lúc trước hợp tác với Hồ chưởng quỹ ở huyện Vạn Toàn đoạt chuyện kinh doanh bông của nàng thì không sống ở trong thôn được nữa.
Sau này Tôn Thủy Cần vứt bỏ trượng phu cùng với nữ nhi còn trong tã lót, cứ như vậy biến mất không thấy đâu, đây đã là chuyện của hai năm trước.
Nàng còn tưởng rằng đời này sẽ không nghe được chuyện gì liên quan tới Tôn Thủy Cần nữa, không nghĩ tới lại gặp ở tỉnh thành.
"Ta cũng không biết có nhìn lầm hay không."
Văn thị không xác định nói:
"Bằng không ta để ta đi xác nhận một chút?"
Tôn thị nhét hài tử vào tay Triệu lão thái thái, cuốn lên tay áo nói:
"Đi đi đi, cùng đi nhìn xem, ả này lúc trước nói đi là đi, bỏ lại một mình Thiển Căn nuôi khuê nữ, thật là không có lương tâm, ta phải thay Thiển Căn dạy dỗ thứ đê tiện không tim không phổi này!"
"Được rồi, ngươi đừng gây chuyện."
Triệu lão thái thái nhíu mày:
"Không nghe thấy nhị tẩu ngươi nói sao, người ta bây giờ đeo vàng đeo bạc, ra cửa còn có người hầu hạ, ngươi đắc tội nổi sao? Đứng ở xa xa xác nhận xem phải nàng ta hay không là được, nếu dám gây chuyện thì lần sau đi xa sẽ không mang theo các ngươi nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận