Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1204: Triệu Hữu Kim hiển linh lần thứ hai (2)

Nàng dừng một chút, tiếp tục nói:
"Đổi thành Ngô đại nhân, nếu muốn bảo hộ người thân của mình thì sẽ dùng biện pháp này sao?"
Nàng càng thêm châm biếm:
"Còn chuyện hai năm trước, Hạ nhị thiếu gia bị gắn cho tội danh thông đồng với địch bán nước, Hạ đại thiếu gia không đi điều tra rõ chân tướng mà lại ở cửa thành quỳ ba ngày ba đêm, đây không phải là muốn cho người trong kinh thành đều thấy một màn cầu tình cho thủ túc sao?"
Ngô đại nhân trợn mắt há hốc mồm.
Người của Hạ gia hắn có biết Hạ Hãn Hãi, biết Hạ Lăng, chỉ không biết một mình Hạ Tiêu, bởi vì Hạ Tiêu từ nhỏ đã ra ngoài học võ, sau khi lớn lên được phong làm tướng quân Tam phẩm nên luôn ở trong quân doanh, chưa bao giờ thượng triều... Đối với một người chưa từng gặp mặt hắn cũng không có quá nhiều cảm xúc... Mà những lời này của Tuệ An nhân không thể nghi ngờ đã lật đổ nhận thức của hắn về vị Hạ đại thiếu gia này.
Cẩn thận ngẫm nghĩ thì những lời này cũng có vài phần đạo lý... Hắn ngây người một lúc rồi nói:
"Mặc kệ Hạ đại thiếu gia là hạng người gì thì cũng không thay đổi được thân phận của hắn, Tuệ An nhân làm như vậy xem như đã hoàn toàn đắc tội Hạ gia, kế tiếp phải tính toán thế nào đây?"
Trình Loan Loan cởi Hoàng Mã Quái trên người ra để Mã bà tử thu dọn, sau đó bước ra sân, đứng trên bậc thang, Lúc này đã có rất nhiều thôn dân tới xem náo nhiệt, vây lại một chỗ thảo luận chuyện vừa xảy ra, thường xuyên nghe được mấy lời như "Triệu Hữu Kim hiển linh".
"Cảm tạ mọi người đã mạo hiểm tính mạng tới giải vây cho ta."
Trình Loan Loan thiệt tình thực lòng mở miệng:
"Lúc nãy đối đầu với đám người Hạ gia không cẩn thận làm thôn dân bị thương, mọi người tới nhà ta đăng ký tên họ để chữa thương đi."
Vương thẩm vẫy vẫy tay:
"Trên tay cũng chỉ bị sượt qua một chút, không có gì lớn, bây giờ cũng đã kết vảy rồi."
Chu lão bà tử cũng hùa theo nói:
"Lão bà tử ta còn chưa dùng sức đâu, đám người này đã ngã trên đất như ra, báo hại ta chạy một chuyến vô ích."
"Khụ khụ khụ!"
Ngôn chưởng quầy đi lên bậc thang, khụ khụ nói, "Các vị hương thân, Tuệ An nhân thật sự không muốn bất cứ người nào chịu tai bay vạ gió... Tay của Vương thẩm hẳn là bị kiếm của đám người đó làm bị thương, lỡ như trên kiếm có đọc thì cái tay này sẽ bị phế đi... Chu bà bà tuổi lớn, chạy như vậy cũng tổn hại thân thể, mau đến xem một chút có cần thuốc bổ hay không... Còn có cha Nê Thu, khuỷu tay của ngươi cũng đã đổ máu rồi, nhanh chóng vào trong cho lang trung bắt mạch..."
Các thôn dân choáng váng bị Ngôn chưởng quầy kéo đi.
Dương bà tử biết y thuật hiện tại không ở đây nên tạm thời do Mã bà tử phụ trách, chủ yếu là muốn xác minh thôn dân không bị thương tích gì nghiêm trọng.
Nửa canh giờ sau thì toàn bộ vết thương của thôn dân đều đã được băng bó.
Toàn bộ cánh tay của Vương thẩm đều băng gạc, trán của Chu lão bà tử bị quấn lại, đùi của Triệu Tam Nương nẹp hai miếng gỗ, Triệu Nhị gia thì bị nâng ra bằng cáng... Trong bộ dạng của mọi người muốn bao nhiêu thì thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.
Các thôn dân hành động đều có chút không tiện, một đám mặt lộ vẻ khó hiểu.
Ngôn chưởng quầy sờ sờ râu, cười tủm tỉm nói:
"Nhìn càng nặng thì về sau càng tốt, cứ chờ xem."
Vừa nghe lời này thì không ít người sáng mắt, nương Đại Sơn sẽ không lừa bọn họ.
"Ai nha, hình như chân ta cũng bị thương."
"Đám khốn kiếp kia lúc nãy vây lấy ta, hình như ta không nhìn thấy gì nữa."
"Ai ai ai, ai tới đỡ ta một chút, chân ta què rồi..."
Ngô đại nhân trực tiếp sợ ngây người, còn có thể như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận