Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1321: Chỉ khi kho thóc đủ đầy mới hiểu được lễ tiết (1)

Tiêu đề chương để nói về bản chất con người, chỉ khi giàu có, con người mới có thể đề cao những mưu cầu của mình. Ngược lại nếu không giải quyết được cơm ăn áo mặc của con người thì dù có quan điểm đạo đức cao thượng cũng không kiên trì được lâu.
Trên quảng trường rộng lớn, một tấm bia công tích đứng sừng sững, phía trên có khắc tên của tất cả những người quyên góp tiền cho học đường Đại Hà.
Trên quảng trường có rất nhiều băng ghế dựa dài được sắp xếp ngay ngắn, chỉ cần là phụ huynh có đứa nhỏ học tập ở học đường Đại Hà thì đều gác lại công việc trong tay để đến tham dự.
Trình Loan Loan cũng ngồi trong nhóm phụ huynh.
Cho dù là đời trước hay là đời sau, đây vẫn là lần đầu tiên nàng tham dự hội nghị phụ huynh, có một cảm giác rất lạ lẫm.
Sau khi đến giờ, Ngu sơn trưởng xuất hiện trên bục, khuôn mặt của hắn tràn đầy hăng hái khiến cả người như trẻ ra vài tuổi.
"Chắc hẳn tất cả mọi người đều biết học đường Đại Hà chúng ta đạt được thành tích tốt trong kỳ thi Viện năm nay rồi phải không. Tổng cộng có hai mươi ba người đến Hồ Châu dự thi, mười tám người được vinh danh trên bảng, là thôn trấn có nhiều người đỗ tú tài nhất cả Hồ Châu."
Ngu sơn trưởng nở nụ cười, sờ sờ chòm râu:
"Trước đây khi thôn Đại Hà xây dựng học đường với quy mô lớn, rất nhiều người không xem trọng, cũng rất nhiều người nói việc này chỉ là hao tài tốn của. Gần một năm trôi qua, học đường Đại Hà đã dùng thành tích để chứng minh được giá trị của chính mình. Đây là công lao của các học trò."
"Vì để cổ vũ nhóm học trò tiếp tục cố gắng học tập mà Triệu lý chính của trấn Đại Hà chúng ta đã đặc biệt trích một phần từ quỹ giáo dục của thôn để làm học bổng. Tiền thưởng không nhiều lắm nhưng đây là vinh dự, là vinh dự xứng đáng để các trò khắc ghi cả đời. Chỉ cần là học trò trở thành tú tài thì đều có thể lên bục nhận phần thưởng thuộc về chính bản thân mình."
Nhóm phụ huynh ở phía dưới lập tức vỗ tay, trong tiếng vỗ tay vang dội như sấm, mười tám tú tài bước lên bục.
Tú tài lớn tuổi nhất năm nay hai mươi bốn tuổi, ít nhất là Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm, năm nay vừa mới tròn mười ba tuổi, đoàn người sắp xếp vị trí theo chiều cao, đứng ngay ngắn.
"Tiếp theo, xin mời phụ huynh của những học trò này bước lên bục thắt hoa đỏ cho nhi tử mình."
Nhóm phụ huynh ngồi dưới không biết còn có bước này, cả nhóm lập tức đứng dậy, vẻ vang vinh dự bước lên bục.
Trình Loan Loan cũng đứng lên, những người đó nhanh chóng nhường đường cho nàng, để nàng đi trước tiên.
Nàng bước lên bục, đúng bên người Triệu Tứ Đản.
Trước đây mỗi lần được muôn người chú ý đều là bởi vì chính bản thân nàng.
Mà lúc này nàng trở thành trung tâm của đám người lại là bởi vì nhi tử của mình.
Loại cảm giác này thật sự rất khác biệt.
Ngu sơn trưởng đưa một bông hoa lớn màu đỏ tới tay nàng, nàng nhận lấy rồi nghiêm túc thắt lên ngực cho Triệu Tứ Đản, dịu dàng mỉm cười nói:
"Cảnh Tư, con rất ưu tú, vi nương hy vọng con có thể tiếp tục chăm chỉ học tập, không phải để thi lấy công danh mà là để mở rộng tầm nhìn, phát triển tư tưởng, cố gắng trở thành một người hữu dụng."
Triệu Tứ Đản dùng sức gật đầu:
"Nương, con nhất định sẽ cố gắng hết sức, sẽ không phụ sự kỳ vọng của nương.’ Sau khi tất cả tú tài được thắt hoa đỏ, trong thoáng chốc bỗng toát lên khí thế.
Ngu sơn trưởng nhìn tất cả học trò nói:
"Chắc hẳn mỗi một người đến thôn Đại Hà học tập đều chôn giấu một hạt giống trong lòng, mỗi một người đều hy vọng hạt giống trong lòng mình có thể nảy mầm lớn lên, biến thành đại thụ che trời.... Sau khi ta trở thành sơn trưởng của học đường, trên vai lại gánh vác thêm một sứ mệnh, sứ mệnh trên vai, trách nhiệm như núi. Ta phải dẫn theo các trò càng chạy càng xa trên con đường này...."
"Các hài tử trẻ tuổi, các trò còn rất trẻ, đang ở độ tuổi phấn đấu, ở thời điểm cố gắng...."
Hắn dõng dạc diễn thuyết, khích lệ mỗi một người ở đây.
Nhóm học trò và cả phụ huynh đều vỗ tay, tràng vỗ tay này kéo dài không dứt, xua đi chim chóc đang đậu trên ngọn cây, đồng thời cũng làm chấn động tiếng lòng của mọi người.
Học đường Đại Hà nổi danh như vậy.
Ngay cả những người bên ngoài Hồ Châu cũng nghe danh mà đến. Trước tiên những người này không nhắc đến yêu cầu nhập học mà vừa mở miệng đã đề nghị quyên tiền, sau đó mới khẩn cầu để cho đứa nhỏ của mình được vào học đường Đại Hà học tập.... Bởi vì người đến quá nhiều nên Ngu sơn trưởng không thể không mở thêm một lớp, chuyên môn nhận những học trò ở vùng khác tới.
Nhưng trước tiên nói rõ, một tháng hắn chỉ có thể lên lớp một lần, nếu có thể chấp nhận thì ở lại còn nếu không thể chấp nhận thì có thể rời đi bất kỳ lúc nào.
Nhóm phụ huynh này đương nhiên có thể chấp nhận.
Bọn họ đã hỏi thăm tin tức trước, sở dĩ thành tích lần này của học đường Đại Hà lóa mắt như vậy là bởi vì Ngu phu tử đã biên soạn ra một tập đề bài thi Viện mà tập đề bài này không được bán trên chợ, chỉ có học trò của học đường Đại Hà mới có tư cách sao chép. Nghe nói, tập đề bài này có rất nhiều đề cùng loại với đề thi Viện. Bọn họ đến chính là vì thứ này....
Bạn cần đăng nhập để bình luận