Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1613: Thỉnh cầu của Vương hậu (1)

Tám tùy tùng theo sát Vương hậu tiến vào Khôn Ninh Cung.
Đến cửa chủ điện Khôn Ninh Cung, Trình Loan Loan dừng bước:
"Vương hậu, đây là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, không cho phép quá nhiều người cùng đi vào, hai người vào hầu hạ là được, xin Vương hậu đừng để ý."
Vương hậu nhíu mày, quay đầu lại nói:
"Đang ở nước Đại Vũ, vậy phải tuân thủ quy củ của nước Đại Vũ, chỉ hai người các ngươi theo vào là được."
Ma ma kia há hốc mồm, thấy Trình Loan Loan chỉ dẫn theo một người hầu hạ, cũng không nói gì nữa, cùng một ma ma khác đi theo Vương hậu tiến vào.
Khôn Ninh Cung rộng lớn tráng lệ, chủ điện xanh vàng rực rỡ, trong điện to như vậy chỉ có Hoàng hậu và mấy cung nữ, hương trà lượn lờ, rất rõ ràng là đã chờ lâu.
"Không cần hành lễ."
Hoàng hậu cười nói, "Vương hậu và Tuệ phu nhân đều ngồi đi."
Vương hậu uống một ngụm trà, cười tán dương nói:
"A Tát Bố không có thói quen uống trà, các thương nhân mang trà tới A Tát Bố cũng rất khó bán được giá tốt, nếu ở A Tát Bố mở ra chợ trà, hẳn là đầu tiên nên bồi dưỡng một chút văn hóa uống trà, không biết Hoàng hậu nương nương có thể dạy ta pha trà không?"
Hoàng hậu cười đáp ứng:
"Đương nhiên."
Cung nữ lập tức dâng lên tất cả công cụ pha trà, ba người ngồi xuống bên cạnh bàn trà.
Hoàng hậu tận tâm tận lực chỉ dạy, Vương hậu học nhưng có chút không yên lòng, học được một nửa, nàng quay đầu lại nói:
"Ngươi đi lấy trâm cài tóc ta thích nhất, ta muốn tặng cho Hoàng hậu làm quà tạ lễ."
Một trong những ma ma lập tức rời đi.
Vương hậu tiếp tục nói:
"Ngươi đi lấy tù và bằng ốc ta thích nhất tới đây."
Ma ma kia chỉ đứng yên, cúi đầu nói:
"Bên người vương hậu phải có người, chờ Dư cô trở lại, lão nô sẽ đi lấy tù và ốc."
Vương hậu cắn chặt môi dưới, môi bị cắn thành màu trắng.
Hoàng hậu giương mắt hỏi:
"Có chuyện gì?"
Trình Loan Loan nói:
"Vương hậu muốn tặng quà cho Hoàng hậu nương nương."
Nàng đã nhìn ra, một đám người hầu hạ bên cạnh vị Vương hậu này đều không phải tâm phúc, nhìn bề ngoài là người hầu hạ, thật ra là giám sát theo dõi.
Giờ này khắc này, Vương hậu nóng lòng thoát khỏi những người này, hẳn là có chuyện trọng yếu muốn nói cho Hoàng hậu.
Có lẽ, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến A Tát Bố Vương cùng Vương hậu không ngại ngàn dặm xa xôi bôn ba đến nước Đại Vũ...
Nếu không, A Tát Bố sẽ mang cả lão hổ đều đến tiến cống, đây là biểu hiện trung thành, nói cho nước Đại Vũ, A Tát Bố không có ý định tranh giành quyền thế...
"Vương hậu, nếm thử trà ta đã pha đi."
Trình Loan Loan bưng chung trà lên đưa tới, "Tay nghề của ta không bằng Hoàng hậu nương nương, nhưng thêm một chút khéo léo, xem Vương hậu có thể uống được không..."
Khi bàn tay nàng sắp đến gần Vương hậu, nàng đột nhiên buông lỏng, một tách trà nóng hổi rơi xuống bàn, nước trà chảy xuống góc bàn, làm váy Vương hậu ướt sũng.
"Vương hậu!"
Ma ma kia vội vàng quỳ trên mặt đất dọn dẹp.
Trình Loan Loan vội vàng xin lỗi, "Nếu làm bỏng Vương hậu, thần phụ tội đáng muôn chết! Thần phụ nhớ rõ, Hoàng hậu nương nương có một bộ váy y như đúc, thần phụ mặt dày khẩn cầu Hoàng hậu nương nương ban bộ quần áo kia cho Vương hậu."
Hoàng hậu nhìn thoáng qua y phục trang sức lấp lánh trên người Vương hậu, nàng thật sự không có quần áo khoa trương như vậy, Tuệ phu nhân sao lại trợn mắt nói dối?
Lúc nàng nghi hoặc, chỉ thấy Trình Loan Loan dùng sức nháy mắt ra hiệu với nàng.
Nàng gật đầu theo lời Trình Loan Loan:
"Bổn cung đúng là có một bộ, Vương hậu theo bổn cung vào xem một chút, nếu thích thì trực tiếp thay."
Trình Loan Loan thông dịch một lần.
Ma ma kia nghe vậy, vịn tay Vương hậu đứng lên, thuận thế muốn đi theo Hoàng hậu vào nội thất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận