Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 207: Chuyện nhà Huyện lệnh đại nhân 1

Ban đêm.
Khi Triệu Đại Vượng lần đầu tiên học tập xong về đến nhà, người trong nhà tất cả đều ở trong sân, đều nhìn chằm chằm hắn.
Triệu lão đầu tử khụ một tiếng:
“Hôm nay cháu học được những gì, dạy cho Nhị Vượng đi.”
Triệu Nhị Vượng mặt đầy thống khổ:
“A gia, cháu có thể không học được không, cháu không thích học chữ, cũng không thích số học…”
“Đệ không muốn học, ta còn không muốn dạy đâu!”
Triệu Đại Vượng hừ một tiếng:
“Trình biểu ca thật lợi hại, cái gì cũng biết, về sau ta nhất định sẽ trở thành một người lợi hại giống như Trình biểu ca vậy.”
“Ngươi tiểu tử này, nhất định phải dạy.”
Triệu lão đầu tử nghiêm khắc nói:
“Nhị Vượng, nếu như ngươi không học hành nghiêm chỉnh, về sau cũng đừng kêu ta là a gia nữa.”
Triệu Nhị Vượng nhăn nhó, chỉ phải nhận mệnh đi theo Triệu Đại Vượng học nhận mặt chữ, học khái niệm cơ sở của bàn tính.
Tôn thị ngồi ở một bên, rất là khó chịu.
Đại phòng có thể đọc sách biết chữ, đó là bởi vì nhà mẹ đẻ của đại tẩu có một đứa chất nhi lợi hại.
Nhị phòng có thể đi theo học cùng, đây là bởi vì lão đầu tử lão thái thái bất công.
Đều là con cháu Triệu gia, dựa vào cái gì chỉ có Đại Vượng Nhị Vượng có thể học mấy thứ này.
Tôn thị mở miệng nói:
“Nếu Nhị Vượng không muốn học, vậy đừng ép hắn, Xuân Hoa và Đông Hoa đều rất thông minh, để hai người các nàng đi theo học đi.”
Triệu lão thái thái không đồng ý nói:
“Hai nha đầu, học cái gì học, học cũng không có tác dụng.”
“Nương, ngài xem ngài nói kìa.”
Tôn thị cười ha hả:
“Đại tẩu không phải đang làm buôn bán sao, lỡ như Xuân Hoa Đông Hoa nhà chúng ta sau này gả cho một người làm ăn, mấy thứ tính sổ, ghi sổ đều cần phải biết chữ viết chữ, bây giờ học cũng không tính là quá muộn.”
Đông Hoa vùng vằn, nàng thà bị a nãi kêu đi hái rau dại cũng không muốn phải học chữ.
Nhưng mà, dưới ánh mắt lạnh lùng của nương nàng, nàng chỉ có thể trái với lương tâm, mở miệng:
“A nãi, a gia, con muốn học.”
Triệu lão đầu tử phun ra một ngụm khói, vung tay lên:
“Bốn người Xuân Hạ Thu Đông Hoa đều theo Đại Vượng học.”
Tôn thị lại bất mãn, đại phòng bốn hài tử học, nhà nàng ta chỉ có hai đứa nhỏ, tính sao đều là tam phòng bọn họ có hại.
Bọn nhỏ ở bên ngoài học tập tri thức mới mẻ của hôm nay, Tôn thị lôi kéo nam nhân của nàng ta trở về phòng, nói nhỏ:
“Tháng này nhất định có thể mang thai, Triệu Hữu Tài, chàng lại làm nhiều vài lần, lần này nhất định phải hoài đứa nhi tử, bằng không luôn là nhà ta có hại…” Triệu Hữu Tài bình thường sẽ không ghét bỏ hai khuê nữ, nhưng trong lòng cũng muốn nhi tử, rốt cuộc đại ca nhị ca đều có nhi tử, chỉ có hắn là không có, trước đó nương còn bảo hắn nhận của đại ca một đứa con thừa tự về nuôi, nhưng bị hắn lạnh lùng nghiêm nghị cự tuyệt, hắn còn trẻ, bà nương cũng trẻ, lại không phải không thể sinh hài tử.
Hai người ở trong phòng cày cấy.
Bên ngoài học tập khí thế ngất trời.
Triệu Đại Vượng dạy học, năm đệ đệ muội muội vây quanh cùng nhau lắng nghe, Triệu lão đầu tử ngoài mặt đang hút thuốc, kỳ thật đang cẩn thận lắng nghe, Triệu lão thái thái nghe nhiều mấy lần, cũng biết được nhân chi sơ, tính bổn thiện… Người một nhà không khí hoà thuận vui vẻ.
Sáng sớm ở thôn Đại Hà bao phủ ở bên trong ánh nắng mông lung.
Buổi sáng Trình Loan Loan dậy sớm làm thức ăn, Ngô Tuệ Nương một hai phải đi theo hỗ trợ, bị Trình Loan Loan bắt ngồi ở cạnh bếp xem lửa.
Lúc này lục tục có người vào sân tìm nàng.
“Nương Đại Sơn, hôm nay ngươi lên trấn trên mua cho ta ba mươi con vịt trở về được không?”
“Mẹ chồng ta nói hai mươi con vịt hôm qua không đủ, còn muốn thêm hai mươi con nữa, nương Đại Sơn có thể hỗ trợ không?”
“Nhà ta cũng muốn mua chút gà vịt trở về nuôi, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu…” Sáng sớm, Trình Loan Loan liền nhận được đơn đặt hàng bốn trăm con vịt.
Thôn Đại Hà nhiều người, gần hai trăm hộ gia đình, mấy trăm con vịt căn bản là không nhiều.
Trước khi Trình Loan Loan ra cửa có dặn dò Triệu Tứ Đản:
“Bắt châu chấu nhiều một chút, trước tiên đừng cho gà ăn, nhốt lại nuôi, ta trở về phải dùng.”
Triệu Tứ Đản liếm liếm môi:
“Nương, có phải nương muốn chiên châu chấu cho chúng con ăn không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận