Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 818: Xuống ruộng cấy lúa (2)

Lúc này cũng đã gần cuối mùa xuân, nước vẫn còn hơi lạnh, nhưng sau khi quen thuộc rồi thì không sao hết.
Triệu Đại Sơn ở bên cạnh hướng dẫn Loan Loan cách cấy lúa như thế nào:
"Tay trái cầm một nắm mạ, tay phải lấy ra mấy cây, dùng ngón tay nắm ở gốc, đem cây mạ cắm vào trong bùn, không thể quá sâu, cũng không thể quá nông, giống như vị trí này vừa vặn... Mỗi cây mạ cách nhau đại khái hai nắm tay..."
Trình Loan Loan rất nhanh đã nắm giữ được cách làm, khom lưng bận rộn.
Cắm xong một hàng, liền lui về phía sau một bước, tiếp tục cấy lúa, vừa nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy cây mạ mình vừa cắm xuống, một loại cảm giác thành tựu tự nhiên sinh ra.
Nàng vừa làm việc không bao lâu, chỉ thấy một đám người trong nhà đến.
Ngụy Hồng Diễm phải chăm sóc tiểu hài tử nên không có cách nào, nhưng những hài tử khác nhao nhao xắn ống quần xuống ruộng hỗ trợ, còn có Tào Oánh Oánh thế mà cũng đi theo xuống.
"Oánh Oánh, con là một nàng dâu mới, con xuống ruộng làm gì hả?"
Trình Loan Loan cực kỳ đau đầu:
"Nhị Cẩu, sao con cũng không ngăn cản hả?"
"Nương, Oánh Oánh nói chưa bao giờ cấy mạ nên muốn đến học một chút, nếu nàng mệt, con sẽ dẫn nàng về."
Triệu Nhị Cẩu đứng ở bên cạnh Tào Oánh Oánh, giúp nàng sửa sang lại váy:
"Mệt thì phải nói, đừng có cậy mạnh."
Tào Oánh Oánh đang muốn nói chuyện, chân liền điên cuồng nhảy dựng lên:
"Có cái gì ở trong nước, nhột quá..."
Triệu Nhị Cẩu khom lưng vớt lên, là con lươn nhỏ vừa mới sinh ra, hắn cười rộ lên:
"Tối nay có thể thêm đồ ăn rồi."
"Ở đây còn có ốc đồng nữa."
Triệu Tứ Đản ở trong nước sờ sờ:
"Hình như còn có cá con, buổi tối có thể ăn cá chiên rồi."
Ngụy Tiểu Hải đột nhiên nâng chân trái của mình lên:
"Nhị Cẩu ca, ngươi xem giúp ta, trên chân ta là cái đồ chơi gì thế, tại sao kéo rồi mà vẫn không nhả ra?"
"Là con đỉa."
Triệu Nhị Cẩu vội vàng đi qua:
"Đừng có kéo, dùng sức vung chân đi."
Ngụy Tiểu Hải vội vàng vung chân, rốt cuộc cũng văng ra, bị Triệu Nhị Cẩu ném lên bờ ruộng, dùng lá cây bọc lại bóp chết.
Tuy rằng đỉa có chút đáng sợ, nhưng cũng may là nó không có nhiều, mấy hài tử cãi nhau ầm ĩ, một mẫu ruộng rất nhanh đã làm xong.
Trình Loan Loan lúc này mới đứng thẳng lưng lên, nàng sắp đau lưng chết mất rồi. Nàng cũng chỉ khom lưng làm việc có nửa canh giờ, thế mà lưng gần như không đứng thẳng được, cảm giác như cái lưng sắp gãy rời ra. Trời ạ, làm việc nhà nông thật sự quá mệt, có thể khiến cho người ta mệt đến mức chỉ muốn nằm luôn xuống.
Tào Oánh Oánh là một tiểu thư nũng nịu, cũng mệt mỏi quá sức, không hề có hình tượng gì ngồi ở bên bờ ruộng xoa eo. Một thân váy màu nước dính đầy bùn đất, lại cùng thôn Đại Hà hòa làm một thể.
"Đi thôi Oánh Oánh, Hồng Anh, ba người chúng ta trở về trước."
Trình Loan Loan từ trong đất đứng lên, xách thùng nước lên:
"Không nghĩ tới lươn, cá nhỏ tôm nhỏ lại còn rất nhiều, hôm nay có thể ăn một bữa tươi ngon rồi."
Nàng chuẩn bị mang giày, nhưng trên bàn chân của nàng dính đầy bùng, vậy nên nàng trực tiếp bỏ qua, tay kia xách giày lên.
Tào Oánh Oánh đi chân trần có chút ngượng ngùng, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, trên bờ ruộng xung quanh đều là các phụ nhân, các cô nương cũng đi chân trần, tất cả mọi người không ai thẹn thùng gì hết, nàng cũng học theo dáng vẻ bà bà, xách giày thêu lên.
Chân giẫm lên bờ ruộng, cỏ non mềm phất qua lòng bàn chân, có chút ngứa ngáy, loại cảm giác này, rất là thoải mái.
Mặt trời đã đến phía tây, ánh sáng từ từ thu lại, chút nắng sót lại rơi xuống cánh đồng lúa, phản chiếu bầu trời xanh và những đám mây trắng, cây lúa màu xanh chập chờn đung đưa trong gió, những người lao động đi bộ trên bờ ruộng, thỉnh thoảng truyền đến hài tử vui đùa, và tiếng cười vui sướng của những người làm nông nữa.
Trình Loan Loan hơi ngẩng đầu, cảm thụ làn gió nhẹ thổi tới, rất thoải mái, cực kỳ thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận