Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1278: Tặng người hoa hồng, tay còn vương hương (2)

Khoảng cách giữa Nam Dương và Hồ Châu quá xa, nếu nàng xây vườn hoa ở đây thì sẽ rất bất tiện trong vấn đề quản lý.
Nhưng những dân chúng thành thật chất phác của thôn Hòe Hoa đã cảm hóa nàng, nàng sẵn lòng giúp đỡ nơi này tu sửa nhà cửa vườn tược, sẵn lòng giúp đỡ bọn bắt đầu cuộc sống một lần nữa.
"Tuệ Cung nhân thật sự là người cực kỳ lương thiện."
Lữ đại nhân trăm mối cảm xúc ngổn ngang:
"Nếu không nhờ Tuệ Cung nhân ra tay thì ít nhất những dân chúng gặp tai họa do lũ lụt đó phải vật lộn trong cực khổ bảy tám năm trời mới có thể chậm rãi trở lại cuộc sống bình thường.... Ta thay thế mọi người ở Nam Dương tạ ơn Tuệ Cung nhân. Nếu sau này Tuệ Cung nhân có việc gì cần giúp đỡ thì chỉ cần nói một câu, Lữ mỗ nhất định không chối từ."
"Lữ đại nhân quá lời."
Trình Loan Loan khiêm tốn nói:
"Ta là Cung nhân tứ phẩm, cũng là quan viên triều đình, làm những chuyện đó vì dân chúng là điều đương nhiên, không nên ca công tụng đức như vậy."
Hai chuyện nàng làm đều có tâm tư riêng của bản thân, không thể xem là vô tư được.
Nhưng đối với dân chúng Nam Dương mà nói, nàng không khác gì nữ bồ tát mà ông trời giáng xuống.
Trước tiên là đưa tới hai mươi vạn cân lương thực giúp đỡ nạn dân vượt qua khó khăn, sau đó đầu tiên là mở kênh đào, cho nạn dân một con đường có thu nhập ổn định, cùng lúc đó còn cung cấp miễn phí hoa giống cho những hộ nông dân ở khu vực gặp tai họa, có lẽ là sợ nhóm nạn dân không muốn trồng hoa nên Tuệ Cung nhân còn phát thêm tiền trợ cấp, chỉ cần hộ nông dân nào bằng lòng trồng hoa thì đều được nhận trước năm trăm văn tiền trợ cấp.
Ngày Trình Loan Loan rời khỏi Nam Dương, vô số người đưa tiễn.
Nàng đứng trên bến thuyền, nhìn số lượng người không ngừng tăng lên. Nàng nhìn thấy rất nhiều cụ già, nữ tử và trẻ em ở thôn Hòe Hoa, thấy phụ nhân trẻ tuổi bế đứa nhỏ, thấy bà lão tay cầm gậy chống, thấy những hán tử thân thể khỏe mạnh đỏ hoe đôi mắt.... Bọn họ xô đẩy chen chúc nhau để tiến về phía trước, muốn tới gần bến thuyền, muốn nhìn rõ Tuệ Cung nhân thêm một lần nữa.
Trình Loan Loan không phải người của thời đại này, lại càng không phải người Nam Dương nhưng bây giờ những người này đã làm cho nàng cảm động, hốc mắt không hiểu sao lại đỏ lên.
Nàng khàn giọng nói:
"Mọi người về cả đi, đừng tiễn nữa."
Đám người cố chấp đứng yên, không ai muốn là người đầu tiên rời đi cả.
Đã đến giờ thuyền chạy, con thuyền cực lớn của Tào gia chậm rãi rời xa bến thuyền, từ từ rời khỏi Nam Dương thành.
Người trên bến thuyền đều vẫy tay, lớn tiếng hô ba chữ "Tuệ Cung nhân."
Mãi đến khi con thuyền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, bọn họ vẫn không rời đi mà cứ lẳng lặng đứng trông ngóng về phương hướng con thuyền rời đi.
Sau một hồi lâu, đám người bắt đầu bàn tán.
"Nếu không có Tuệ Cung nhân thì ta và nhi tử đã chết trong nạn lũ rồi nhưng ta lại không thể báo đáp được ơn cứu mạng này."
"Tuệ Cung nhân dùng chính máu của mình đút cho Tiểu Bảo Nhi nhà ta, nhờ uống máu của Tuệ Cung nhân mà Tiểu Bảo Nhi nhà ta mới sống lại, ân tình lớn như vậy, ta cũng không biết nên báo đáp thế nào."
"Điều mà thôn Hòe Hoa chúng ta có thể làm chính là trồng hoa cho tốt, trồng những bông hoa lớn nhất đẹp nhất cung cấp cho Tuệ Cung nhân."
"Tuệ Cung nhân cần chúng ta mở kênh đào, vậy những người mạnh khỏe trong chúng ta phải làm cho tốt. Nếu ai dám lười biếng, Dương lão tam ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn."
"Nếu ai dám lòng hỏng việc của Tuệ Cung nhân thì chính là kẻ địch của cả Nam Dương thành."
"...."
Con thuyền vững vàng chạy trên mặt sông, Trình Loan Loan nhìn Nam Dương thành càng ngày càng nhỏ, trong lòng giống như được thứ gì lấp đầy.
Nàng nhìn về phía hai nhi tử đứng ở bên cạnh nói:
"Cảnh Hành, Cảnh Thành, hai người các con, một người là quan viên thất phẩm, một người là người kinh doanh, cho dù trên mình mang thân phận gì thì đều phải nhớ kỹ, vào lúc mình có khả năng thì nhất định phải cứu giúp những người đang giãy giụa trong khổ cực. Có lẽ một ngày nào đó những người khổ sở mưu sinh đó cũng sẽ cứu giúp chúng ta."
Triệu Đại Sơn gật đầu:
"Nương, con nhớ kỹ rồi."
Triệu Nhị Cẩu cũng gật đầu theo:
"Nương yên tâm, tuy con là người kinh doanh xem trọng lợi nhuận nhưng vẫn luôn đặt tình cảm lên trên lợi nhuận. Con sẽ giống như nương, cố gắng giúp đỡ những người cần giúp đỡ đó."
Trình Loan Loan hài lòng nhìn hai nhi tử của mình.
Nhà bọn họ phát triển quá nhanh, ba năm trước còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm mà bây giờ đã được xem là nhà quan lại. Nàng sợ bọn nhỏ quá đắc ý, sợ bọn nhỏ sẽ cảm thấy Triệu gia rất giỏi mà nghĩ mình giỏi hơn tất cả dân chúng.
Mà không biết rằng tất cả những gì bọn họ đạt được bây giờ đều đến từ dân chúng. Bọn họ đạt được nhiều như vậy, lúc nên tặng lại thì phải tặng lại.
Tặng người hoa hồng, tay còn vương hương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận