Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 212: Thu thập thảo dược làm thí nghiệm 2

“Còn hơn nửa năm nữa là đến viện thí, không cần gấp.”
Trình Loan Loan vỗ vỗ bả vai hắn:
“Nếu cháu đã đọc thuộc hết bách khoa toàn thư dược thảo thì hỗ trợ tìm thêm mấy loại thảo dược xua đuổi côn trùng đi, loại nào cũng được.”
Trình Chiêu gật đầu, cùng nhau cẩn thận tìm kiếm.
Bọn họ càng đi càng sâu, ban ngày có mặt trời nên ngược lại không sợ, lúc này bầy sói cũng không ra ngoài kiếm ăn.
Nhưng mà nơi nàng đi qua, một con sói nhỏ lặng yên không một tiếng động xuất hiện, con sói này ngửi mùi trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm bóng lưng Trình Loan Loan, sau đó đột ngột quay người lại, điên cuồng chạy vào sâu trong rừng.
Sau hơn một canh giờ, Trình Loan Loan và Trình Chiêu thắng lợi trở về.
Trong hai cái gùi chất đầy các loại thảo dược, nàng mở miệng nói:
“Cháu dùng giấy bút đem những thảo dược này ghi chép lại, còn có quá trình thao tác của ta, cháu cũng ghi chép lại luôn.”
Trình Chiêu gật đầu, lập tức đi làm.
Trình Loan Loan gọi Ngô Tuệ Nương tới, trước tiên phân loại thảo dược, sau đó tách ra nấu, nấu thành nước.
“Đại Sơn, con đi ra đồng cắt một ít lúa.”
Triệu Đại Sơn khẽ sửng sốt:
“Nương, lúa còn chưa chín, cắt về làm cái gì?”
Trình Loan Loan đang bận rộn với công việc trong tay, cũng không ngẩng đầu lên liền nói:
“Đợi lát nữa con sẽ biết.”
Triệu Đại Sơn cầm liềm đi vào ruộng lúa, chỉ chốc lát sau đã cắt một nắm lúa nhỏ trở về.
Nàng chia lúa thành nhiều phần, ngâm với các loại nước thảo dược khác nhau, Trình Chiêu đợi sẵn, chuẩn bị ghi chép bất cứ lúc nào.
Triệu Tứ Đản đuổi vịt trở về, tò mò hỏi:
“Nương, nương đang làm cái gì vậy?”
Trình Loan Loan nhéo nhéo khuôn mặt càng ngày càng có thịt của hắn, cười tủm tỉm nói:
“Đợi lát nữa, con liền đem những nắm lúa này ném vào trong gùi.”
Trong đôi mắt to tròn của Triệu Tứ Đản tràn đầy nghi hoặc:
“Nương, trong gùi đều là châu chấu, vì sao phải dùng lúa cho châu chấu ăn?”
Mà Trình Chiêu, hắn đã hiểu rõ, hắn mở miệng nói:
“Nhị cô là muốn thử xem tác dụng của những loại thảo dược này đối với châu chấu, nếu có thể tìm được một loại thảo dược khắc chế châu chấu, cũng không cần lo lắng hoa màu bị tàn phá nữa.”
Trình Loan Loan cho hắn một ánh mắt tán thưởng.
Trong quyển sách kia có nhắc tới rất nhiều dược liệu, nhưng trong núi chỉ có thể tìm được ba bốn loại, cụ thể có phải giống như trong sách nói hay không, nàng phải làm xong thí nghiệm mới biết được.
Nàng chọn bốn loại dược liệu, phân biệt tương ứng với bốn cái gùi, lúa ngâm thuốc xong ném vào trong sọc, chờ một khắc đồng hồ.
Trong cái gùi đầu tiên là hạt lúa ngâm cây ngải.
Châu chấu vẫn còn ù ù, nhưng không dám đến gần lúa.
Trình Loan Loan nói:
“Cây ngải có thể xua đuổi châu chấu, nhưng chỉ có thể đuổi đi thôi.”
Trong cái gùi thứ hai là hạt lúa ngâm cây ngũ sắc.
Một nửa lúa trong gùi đã bị ăn sạch, mà tất cả châu chấu đều đã chết, bị độc chết.
Trình Chiêu viết trên giấy, châu chấu ăn cây ngũ sắc, chết bất đắc kỳ tử.
Tiếp theo là cái gùi thứ ba thứ tư, châu chấu vẫn sẽ ăn lúa, nhưng châu chấu ăn lúa có ngâm thuốc xong vẫn còn bay vù vù, chỉ là tinh thần không tốt lắm, phỏng chừng còn có thể chống đỡ thêm một hai canh giờ mới có thể chết.
Trình Chiêu đều ghi chép lại.
Triệu lão thái thái bận rộn ở trong phòng nghe được động tĩnh đi ra, nhìn thấy Trình Loan Loan thế mà lại đang dùng lúa đút châu chấu ăn, khuôn mặt già nua lập tức trầm xuống:
“Tức phụ lão đại, ngươi bị điên rồi à, lúa là thứ tinh quý mà người ta đều không nỡ ăn, ngươi sao có thể chà đạp như vậy...”
Trình Loan Loan cắt ngang lời lão nhân gia:
“Nương, công việc của ngài xong rồi à? Nếu xong rồi thì có thể nhờ ngài đi mời lý chính tới đây được không, con có chuyện rất quan trọng yếu muốn thương lượng với lý chính thúc.”
Triệu lão thái thái lập tức theo lời của nàng:
“Được, ta liền đi gọi lý chính tới ngay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận