Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1594: Tuệ phu nhân đứng ra (2)

Trình Loan Loan đang muốn từ chối, Tần vương đã trực tiếp gật đầu, ném đi vũ khí trong tay bước về phía trước.
Trình Loan Loan im lặng.
Vốn dĩ còn có thể dựa vào gian lận để có thể thoát khỏi người Tịch Cơ quốc nhưng lại thêm một người vướng víu như Tần vương, sợ rằng nàng chỉ có thể chịu đựng một chút nỗi khổ da thịt.
Nàng thở dài, cũng ném đao trong tay và đi đến.
Hai người vừa mới đi đến bên kia, thị vệ Tịch Cơ quốc nhanh chóng tiến lên, một trái một phải khống chế hai người họ.
Nhìn thấy bọn chúng không có ý định thả hai người Bàng Kiệt và Lý Kiện, Trình Loan Loan cười lạnh nói:
"Quả nhiên là đạo chích chi quốc, nói không giữ lời, với cốt cách này của các ngươi lại còn vọng tưởng muốn chiếm đoạt nước Đại Vũ, quả thực là người si nói mộng."
Quả nhiên người Tịch Cơ quốc không chịu được kích thích, vung tay lên, đá Bàng Kiệt và Lý Kiện xuống lưng ngựa, sau đó đem Trình Loan Loan và Tần vương đặt lên lưng ngựa.
Từ nhỏ đến lớn có khi nào Tần vương phải chịu nhục nhã như vậy, hắn bắt đầu giãy giụa theo bản năng, thủ lĩnh người Tịch Cơ quốc cười lạnh một tiếng, dùng chuôi đao chém vào gáy hắn, tiếng kêu đau đớn hắn cũng không kịp phát ra, trợn mắt lên hôn mê bất tỉnh.
Người Tịch Cơ quốc lần lượt lên ngựa, đạp một cái vào bụng ngựa, đoàn người gồm ba bốn mươi người cưỡi ngựa nhanh chóng rút khỏi hiện trường.
Bàng Kiệt bị ném ở trong bụi cỏ, mặt bị lớp cỏ sắc nhọn xẹt qua bị thương nhưng hắn không hề để ý đến chuyện này, hắn hô to:
"Trương tiên sinh, mau đến đây cởi trói cho trò, trò muốn đuổi theo!"
Tuệ phu nhân và Tần vương vì cứu hắn bị bắt làm tù binh, không biết sẽ phải trải qua những gì.
Chờ tới lúc cứu viện đến, người Tịch Cơ quốc đã đi đến nơi xa xôi nào rồi, hắn phải đi theo họ, biết được nơi ẩn nấp của người Tịch Cơ quốc... Trương tiên sinh gật đầu, run run rẩy rẩy đi về phía bên này, nhưng chưa đi được mấy nước chân đã mềm nhũn ngã xuống, lão nhân gia ông ấy đã bị dọa sợ rồi, toàn bộ đều nhờ một tia ý chí chống đỡ, bây giờ người Tịch Cơ quốc đã đi, biết là tạm thời sẽ không có nguy hiểm, rốt cuộc ông ấy đã không chịu nổi nữa.
Đám học sinh phía sau ông ấy nhao nhao chạy về phía Bàng Kiệt, cởi trói cho Bàng Kiệt và Lý Kiện.
Bàng Kiệt bận bịu tìm ngựa ở khắp nơi.
Đúng lúc này, trong rừng vang lên tiếng vó ngựa.
Ngay sau đó một đại đội mặc đồ đen đeo mặt nạ cưỡi ngựa xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Tất cả học sinh giống như chim sợ cành cong, hoảng sợ nhìn những người áo đen kia từ trên lưng ngựa bước xuống.
Lần đầu tiên là Tây Nhung quốc.
Lần thứ hai là người Tịch Cơ quốc.
Lần thứ ba này là người của nước nào?
Trong không khí vẫn còn nồng nặc mùi máu tươi, năm sáu thi thể chết thảm của người đợt thứ nhất nằm ngổn ngang trên đất, nhuộm đỏ mặt đất.
Thủ lĩnh của người áo đen đợt thứ ba nhảy xuống từ lưng ngựa, đột nhiên cau mày, sau đó kéo mặt nạ xuống:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy, nương ta đâu?"
Người này không phải là ai khác, chính là Triệu Tam Ngưu.
Khi nghe được sự việc ở Đại học đường Tiêu Tần, hắn cảm thấy rất ấm ức thay nương, nghe nói là nương mang các học sinh đến Lâm Khê đạp thanh, hắn lập tức xin phép nghỉ dẫn theo các huynh đệ đến đây, chính là vì muốn dạy dỗ đám người này một chút, để xem bọn chúng còn dám bắt nạt nương hắn hay không.
Nhưng nhìn hiện trường này cùng tưởng tượng của hắn có hơi không giống, sao lại có nhiều người chết như vậy?
"Triệu Tam gia!"
Bành Kiệt biết hắn, vội vàng nói:
"Tuệ phu nhân bị người của Tịch Cơ quốc bắt đi, đã đi theo hướng này, mau nhanh chóng đuổi theo!"
Ánh mắt Triệu Tam Ngưu biến đổi, nhanh chóng quay mình lên ngựa, dẫn đầu hướng phía đó mà đi.
Phía sau hắn đi theo ước chừng khoảng bốn mươi người, đều là những huynh đệ dưới tay hắn có thân thủ tốt nhất, từng người sắc mặt lạnh lùng, vung roi phi nước đại.
Người của Triệu Tam Ngưu vừa đi thì viện binh Tần vương phái đi tìm cũng đến, bọn họ trực tiếp đi đến bên cạnh những người áo đen bị thương đang nằm dưới đất rên rỉ.
Người áo đen hộc máu nói:
"... Xuất hiện sự cố... Người Tịch Cơ quốc mai phục ở Lâm Khê... Mau, mau đi cứu vương gia, cứu, Tuệ phu nhân..."
Bàng Kiệt đang đứng bên cạnh bỗng nhiên hiểu ra.
Thì ra nhóm người thứ nhất không phải là người của Tây Nhung quốc mà là người Tần vương an bài nên Tuệ phu nhân mới chạy trốn đi xa sau khi chuyện xảy ra, đây là một khóa học cố ý dàn dựng dành cho bọn hắn.
Đến lúc nguy hiểm thực sự tìm đến, Tuệ phu nhân đã đứng ra, bảo vệ tất cả học sinh bọn hắn.
Nàng tuy chỉ là một nữ tử nhưng sự dũng cảm của nàng cũng không thua kém gì một nam tử...
Bạn cần đăng nhập để bình luận