Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1581: Nhất định có thể đạt được ý nguyện (1)

Trong ánh mắt của mọi người, Đậu Thanh Tùng đứng lên.
Đậu gia là gia tộc tam phẩm, ba đời trước của Đậu gia tòng quân, lập được công lao hiển hách, phù hộ con cháu Đậu gia, triều đình cho một danh ngạch đề cử làm quan.
Đậu Thanh Tùng là lão nhị của đời này, dĩ nhiên danh ngạch này sẽ không rơi lên người hắn, vì vậy từ nhỏ tới lớn, hắn đã bị thân nương ân cần dạy bảo phải chăm chỉ học hành.
Hắn không thích đọc sách, thích học võ, nhưng bởi vì tổ phụ chết trên chiến trường cho nên cha nương không cho phép hắn tiếp xúc với bất cứ thứ gì liên quan tới học võ.
"Tổ phụ của ta là một tướng quân, chết trên sa trường trong trận đối chiến với Tây Nhung."
Đậu Thanh Tùng cúi đầu đọc:
"Ta hỏi thân tín của tổ phụ mới biết hóa ra tổ phụ xông trận khi đang bị thương, phó tướng bảo tổ phụ nghỉ ngơi, tổ phụ kiên quyết lên tiền tuyến, tổ phụ nói, chủ tướng có mặt thì sĩ khí của các binh sĩ mới có. Quả nhiên, tổ phụ dẫn binh đánh lui Tây Nhung, trận chiến này chúng ta thắng rồi, nhưng tổ phụ của ta lại vĩnh viễn lưu lại trên sa trường... Thi hài của tổ phụ bị Tây Nhung quất roi sỉ nhục, tới nay cũng chưa tìm về được... nước Đại Vũ cường đại hơn Tây Nhung, nhưng trong trận chiến vào hai mươi năm trước, nước Đại Vũ lại mất đi một tướng quân cương nghị mạnh mẽ, còn tặng đi một công chúa hòa thân... Cái gọi là cường đại không hề cường đại... Hi vọng, ta có thể lên chiến trường, báo thù rửa hận thay tổ phụ, ta không biết múa đao dùng thương, cho dù là đến tiền tuyến, cũng không tới lượt ta..."
Đại khái hắn thật sự không thích đọc sách, cả bài văn đều là văn tự thoại, nhưng lại là ngôn ngữ gần gũi đời thường, mới có thể đả động lòng người nhất.
Học sinh trong lớp đều an tĩnh lại, tựa như có trầm tư.
Sau khi an tĩnh một lúc, Trình Loan Loan mới lên tiếng:
"Muốn rửa nỗi nhục Tây Nhung, muốn báo thù rửa hận thay tổ phụ, không phải chỉ có một con đường là lên tiền tuyến. Biết ngôn ngữ của Tây Nhung quốc, thâm nhập quốc gia của họ, biết thứ tốt nhất của họ, sau đó dùng thứ tốt nhất của họ để kiềm chế họ... Chuyện như vậy, chỉ có học tử của đại học đường Tiêu Tần mới có thể làm được, ngươi là người đầu tiên trong tốp này, ta tin ngươi nhất định có thể đạt được ý nguyện."
Đậu Thanh Tùng mở to đôi mắt mơ màng:
"Thật sự có thể sao?"
"Đương nhiên."
Trình Loan Loan bật cười:
"Chỉ cần ngươi có thể học tốt ngôn ngữ này, triều đình sẽ phái ngươi đến Tây Nhung, ngươi sẽ sáng tạo thịnh thế thuộc về riêng mình."
Đậu Thanh Tùng siết chặt nắm đấm:
"Tạ tiên sinh chỉ điểm, ta biết nên làm thế nào rồi."
Trình Loan Loan vui vẻ cười, trong lòng dâng lên một cảm giác thành tựu, cho dù chỉ có một học sinh bởi vì tiết học của nàng mà được kích thích, cũng đủ chứng minh nàng không có làm điều vô ích.
Nàng thu tất cả bài tập lại, bắt đầu chính thức giảng bài.
Tiết học này giảng câu chào hỏi tiếng A Tát Bố, bao gồm từ đơn và cấu tạo câu, nàng nghiêm túc giảng bài, coi trọng tính thú vị, cố gắng khiến tiết học sinh động hoạt bát.
Sau khi tiết học kết thúc, bảo các học sinh quay về viết mỗi từ vựng mười lần, hôm kia lúc đi học nộp bài tập.
Hiện giờ nhiệm vụ mà nàng bố trí cho họ đều không khó, chủ yếu là muốn bồi dưỡng thói quen làm bài tập của học sinh.
Tiếng chuông tan lớp vang lên, nàng lập tức dừng giảng bài:
"Được rồi, tiết học hôm nay của chúng ta tới đây kết thúc, ngày kia gặp lại."
Nàng cầm giáo án của mình bước ra khỏi lớp học.
Trong lớp học lập tức nghị luận xôn xao.
"Ta cảm thấy ngôn ngữ A Tát Bố rất thú vị."
"Là tiết của Tuệ phu nhân rất thú vị, thế mà ta lại nhớ hết những tiếng chim này."
"Chỉ là viết khá khó, phải luyện tập thêm."
"Hi vọng ngày mai có thể lấy được một ưu tú."
Đám tú tài kia và Bành Vọng thảo luận một chút về nội dung của tiết học, lúc này mới thu dọn đồ đạc tới nhà ăn.
"Đậu Thanh Tùng, tiểu tử đó thế mà lại đi trước rồi."
Lý Kiện tỏ vẻ bất mãn:
"Đã nói cùng nhau đấu ngoại giặc, hắn lại phản bội."
"Làm sao, ngươi muốn ngăn cản người ta báo thù rửa hận cho tổ phụ?"
Bàng Kiệt bĩu môi:
"Đói rồi, đi ăn cơm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận