Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 861: Bức họa của Ngu phu tử (1)

Mười mấy văn nhân ngồi ở gian ngoài bàn luận về những vấn đề cao siêu, to lớn, đột nhiên nghe thấy được mùi hương nhàn nhạt trong không khí.
Bọn họ ngửi một lúc lâu, suy đoán đủ thứ mà vẫn không đoán ra được mùi hương này bắt nguồn từ đâu, chỉ cảm thấy hương vị rất thanh mát, rất dễ chịu, giống như đã từng ngửi qua ở nơi nào đó.
Chỉ một lúc sau thì Triệu lão thái thái đã bưng một mâm đồ ăn ra tới:
"Xôi nếp sườn non gói lá sen! Các vị nhanh qua đây thưởng thức, hôm nay sẽ làm một bàn tiệc sen cho các vị, vừa đúng vào dịp tết Đoan Ngọ nên đã bỏ thêm một ít gạo nếp, ăn cũng rất hợp hoàn cảnh, các vị nếm thử một chút xem sao."
Sau khi mọi người nói lời cảm tạ thì đã gấp không chờ được cầm đũa lên.
Sườn non đã từng ăn qua nhưng sườn non bọc lá sen thì chưa bao giờ, hương lá sen thanh khiết hòa quyện vào sườn non ở bên trong, còn có gạo nếp vừa trắng vừa mềm ôm lấy những miếng sườn, hương sen lan tràn trong khoang miệng, trong từng kẽ răng, hương vị này thật sự rất tuyệt vời.
Thấy vẻ mặt mọi người hài lòng thì Triệu lão thái thái lập tức tươi cười.
Tức phụ lão đại nói đồ ăn được làm ra rất đơn giản, quả nhiên, đều là những thứ bình thường không hiếm lạ gì sau khi được kết hợp với lá sen, cộng thêm sự trình bày khéo léo khiến người ta ấn tượng, những người được ăn qua lần đầu tiên sẽ không ngớt lời khen ngợi.
Đầu óc của tức phụ lão đại luôn tràn ngập những thứ mới lạ, dường như không bao giờ dùng hết được.
Kế tiếp còn có rất nhiều món ăn.
"Xôi gà lá sen."
"Cá hấp lá sen."
"Canh gà xé hầm lá sen."
"Thịt ủ cuộn lá sen."
"Măng tây xào ngọc trâm."
Mỗi bàn đều bày mười hai món ăn, hương sen lan tràn trước mắt.
Triệu lão thái thái đứng bên cạnh nói:
"Chờ tháng sau khi sen nở thì sẽ còn có rất nhiều món ngon làm từ hoa sen, đến lúc đó sẽ cho tổ chức tiệc hoa sen, các vị nếu có thời gian thì xin mời sang đây chơi."
Nghe nói như vậy thì mọi người lập tức háo hức chờ mong.
Chỉ một oa sen là đã rất đẹp rồi, nếu tất cả sen đều cùng nở thì chắc là sẽ đẹp đến không tài nào tả nổi.
"Chỉ ăn mà không có rượu thì làm sao được."
Thẩm Chính gõ gõ ngón tay, "A Phúc, ngươi đâu rồi?"
Ngụy Hồng Anh vội mở miệng nói:
"A Phúc bị Triệu a gia gọi đi rồi, hình như là muốn đóng một bộ gia cụ, mời A Phúc đến để cho ý kiến."
Thẩm Chính trầm tư.
Thư đồng này của hắn càng ngày càng trầm mê trong nghề mộc, không bằng để A Phúc lại thôn Đại Hà luôn cho rồi, bằng không theo hắn đến Hồ Châu thì lại thân ở Tào doanh lòng bên Hán.
Ngụy Hông Anh mở miệng:
"Không biết Thẩm thiếu gia có gì cần dặn dò?"
"Sang bên cạnh mua hai bình rượu qua đây."
Hắn móc bạc từ trong hầu bao ra.
Ngụy Hồng Anh cũng không nhận bạc, cười nói:
"Thẩm thẩm nói các vị đường xa tới đây đều là khách nhân, tất cả chi phí ngày hôm nay thẩm sẽ chi trả toàn bộ."
"Chuyện này làm sao được!"
Tiền Huy đứng lên:
"Đã nói rõ là ta mời khách, Tuệ Nhũ nhân làm sao lại còn giành với ta!"
"Các ngươi đều là vãn bối, hẳn là phải nên để cho trưởng bối mời khách."
Triệu lão thái thái mở miệng:
"Tiền thiếu gia, mau ngồi xuống ăn đi, bằng không một lát ngươi lại không có mà ăn!"
Lúc Tiền Huy đứng lên thì những người khác cũng không hề dừng đũa, một đĩa măng tây xào ngọc trâm, còn có củ sen vừa mang lên cũng đã trống không.
Những người này tới hoa sen lá sen còn chưa ăn qua, càng đừng nói tới là củ sen, lần đầu tiên nhìn thấy món ăn như vậy, lần đầu tiên ăn món ăn như vậy, ngay lập tức cảm nhận được sự rung động, mấy món gà vịt thịt cá khác tạm thời đặt sang một bên, trước tiên phải ăn mấy thứ chưa được ăn qua này cho thật đã.
Mọi người ăn chầu cơm này ăn đến vừa lòng đẹp ý.
Xong khi ăn xong thì mọi người chuẩn bị về nhà.
Tiền Huy đứng lên nói:
"Hoa lê xuân này không tồi, tổ phụ ta nhất định sẽ thích, ta mua về cho lão nhân gia một ít rượu."
Hoa lê xuân này là loại rượu đặc sắc ở Hồ Châu, thôn trấn lân cận khó mà tìm được, nhóm văn nhân cũng suy nghĩ muốn mua ít gì đó về nhà, dù sao cũng là ngày tới, ít nhiều cũng sẽ có người tới lui thăm viếng, dùng hoa lê xuân đãi khách cực tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận