Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 105 - Bánh trung thu da tuyết 5




Đợi đến khi Thinh Tu Viễn ăn hết bánh trung thu, trong miệng trống rỗng không có gì, lúc này mới hốt hoảng nhận ra mình đã ăn xong rồi.
Trong lòng anh ta không khỏi có chút tiếc nuối.
Song song với tiếc nuối, anh ta cũng có hơi hoang mang, dù sao trước kia anh ta chưa từng ăn món tráng miệng như vậy, với tất cả các món tráng miệng đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài, ôm thái độ tránh xa. Nhưng mà chiếc bánh trung thu da tuyết này đã phá vỡ cái nhìn của anh ta về món tráng miệng, thì ra hương vị của đồ ngọt cũng có thể không ngọt, mùi vị cũng có thể đa dạng như thế, hương vị cũng có thể cao cấp như vậy.
Là bởi vì lâu lắm không ăn đồ ngọt, cho nên đã bỏ lỡ bước phát triển mới của đồ ngọt sao?
Trợ lý bên cạnh nhìn Thịnh Tu Viễn, nhìn thấy bánh trung thu da tuyết mềm mại, cũng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, trong lòng anh ta không khỏi có chút thèm thuồng.
Đồng thời trợ lý cũng có hơi lo lắng Thịnh Tu Viễn ăn đồ ngọt vào tâm trạng sẽ không tốt: “Chủ tịch, lần trước ngài không may uống phải cốc latte có đường, trực tiếp nôn ra. Bây giờ ngài vừa ăn hai cái bánh ngọt, chắc bụng khó chịu lắm hả. Vẫn còn hai cái bánh trung thu, để tôi giúp ngài xử lý. Tôi có thể ăn đồ ngọt.”
Sau khi trợ lý nói xong, tự cho là mình hiểu chuyện đi tới trước bàn làm việc, vươn tay ra, định lấy bánh trung thu trên bàn đi.
Trong lòng anh ta có vài phần mong đợi với hương vị của bánh trung thu da tuyết, bánh trung thu trắng như tuyết, có vẻ trong vắt óng ánh, đẹp không tả nổi, hương vị chắc là cũng không kém đâu.
Trợ lý không ngờ rằng, tay của mình đột nhiên bị Thịnh Tu Viễn đè lại, anh ta không khỏi có chút ngỡ ngàng: “???”
Thịnh Tu Viễn: “........Tôi đột nhiên cảm thấy đồ ngọt bây giờ không giống như trước kia.”
Hai tiếng sau, trợ lý nhìn bánh trung thu da tuyết, tuyết mị nương, kem ly và bánh lava trứng chảy cùng nhiều món tráng miệng khác được mua từ các cửa hàng đồ ngọt lớn trên bàn, có chút khóc không ra nước mắt.
Ai biết được chủ tịch chỉ ăn hai miếng, rồi lập tức đi vào toilet súc miệng. Anh ta cứ tưởng bây giờ chủ tịch có thể ăn đồ ngọt rồi chứ.
………………
Trương Gia Hưng và các fans khác của Kỷ Tử Hoài hiện đang rất lờ mờ.
Chủ streamer đã liên tục nhiều ngày không phát sóng trực tiếp. Đây là điều bất thường, Kỷ Tử Hoài chính là công nhân gương mẫu, mặc dù mỗi ngày chỉ phát sóng hai khoảnh khắc nhỏ, để fans cả ngày kêu gào không đủ xem, nhưng ba trăm sáu mươi lăm ngày anh ấy cũng không vắng mặt.
Mà bây giờ chủ streamer phát sóng trực tiếp không phát sóng trực tiếp, động thái cũng không phát, video cũng không đăng, làm cho người ta hết sức lo lắng, không thể không nghi ngờ có phải chủ streamer gặp phải bất trắc gì không, mất tích?
Sau nhiều lần gửi tin nhắn riêng đến chủ streamer mà không nhận được hồi đáp, Trương gia Hưng quyết định đi tìm tung tích của chủ streamer. Bởi vì anh ta cảm thấy mình là người đăng thông tin của Tiệm cơm Bạch Ký lên phòng phát sóng trực tiếp, bảo chủ streamer đi thăm tiệm. Mà bây giờ sau khi chủ streamer phát động thái đến Tiệm cơm Bạch Ký thì không có tin tức gì nữa, Trương Gia Hưng cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về sự biến mất của chủ streamer.
Vì thế anh ta theo dấu vết tìm được địa điểm thứ hai có tình nghi —--- Tiệm cơm Bạch Ký.
Thực ra ban đầu Trương Gia Hưng không ôm quá nhiều hy vọng với nơi này, suy cho cùng chủ streamer sao có thể nán lại mỗi ngày ở trong tiệm cơm được, cũng không nhân viên của tiệm cơm.
Nhưng mà Trương Gia Hưng không có nhiều tin tức, đến tên thật của chủ streamer anh ta còn không biết. anh ta chỉ có thể ôm hy vọng rằng có lẽ sẽ nhìn thấy chủ streamer trong tiệm, biết được một số thông tin như vậy của chủ streamer, đến tiệm cơm Bạch Ký.
Hai mươi phút sau, sau khi Trương Gia Hưng nhìn thấy Kỷ Tử Hoài đang nghiêm túc tính tiền cho khách hàng, con ngươi trực tiếp chấn động.
Trương Gia Hưng khiếp sợ nói: “Sao anh lại ở chỗ này? Còn tính tiền cho khách hàng?”
Ai ngờ Kỷ Tử Hài cũng không trả lời anh ta, trái lại còn tỏ thái độ bất mãn với hành vi không xếp hàng của anh ta, anh ấy cau mày nói: “Chào anh, xin đừng chen hàng, mời anh xuống cuối xếp hàng.”
Lúc này Trương Gia Hưng mới chú ý tới hàng dài trước quầy thu ngân, người bên trong hàng nhìn anh ta chen chúc ở phía trước, vẻ mặt có phần bất mãn.
Trương Gia Hưng: “……” Xấu hổ.
Trương Gia Hưng cảm giác nội tâm của mình đã trở thành bức danh họa tiếng thét, mặc dù rất muốn ngay lập tức kéo Kỷ Tử Hoài ra để hỏi cho rõ vì sao anh ấy lại ở chỗ này, nhưng mà đối mặt với ánh mắt ngày càng không kiên nhẫn của mọi người, anh ta đành phải thu lại ngờ vực, xếp hàng ở phía cuối hàng.
Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng cũng tới lượt anh ta. Kỷ Tử Hoài không đợi anh ta nói gì, Kỷ Tử Hoài chủ động nói: “Anh muốn ăn bánh trung thu nhân gì?”
“Bánh trung thu? Tôi tới đây không phải vì mua bánh trung thu, tôi là tới tìm anh.”
“Vì sao muốn tìm tôi?” Kỷ Tử Hoài có phần khó hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận