Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 610 - Thủ đô 8




Đầu bếp Viên cười giải thích, giọng điệu khen ngợi: “Quả thực, lúc tôi nấu vây cá đã bọc một tầng mật ong ở mép nồi. Mật ong này sẽ không rơi vào trong canh mà chỉ lặng lẽ ở trên mép nồi, sẽ không làm canh vây cá trở nên ngọt. Nhưng bởi vì hiệu quả hơi nước, mùi vị giao nhau, vây cá đã hấp thu hương vị mật ong.”
“Vị giác của cô đúng là lợi hại. Có rất nhiều khách hàng tò mò về món này, tôi đùa bảo bọn họ đoán, đoán đúng thì sẽ đồng ý với họ một yêu cầu, nhưng đến nay vẫn chưa có người nào có thể đoán được.”
Bạch Nhất Nặc không biết mình đánh bậy đánh bạ tạo thành hiệu quả này, động tác trên tay hơi ngừng lại.
Viên Ôn nhìn về phía người đầu bếp trẻ này, nội tâm càng ngày càng thoả mãn.
Ếch ngồi đáy giếng, dựa vào việc canh vây cá đã có thể chứng tỏ cô Bạch này rất có trình độ. Ngoại trừ chuyện mở một quán ăn nhỏ không lọt vào mắt người khác thì hoàn toàn không có bất cứ khuyết điểm nào, hoàn toàn xứng làm sư phụ của Kỷ Tử Hoài.
Đến đây, Viên Ôn đã hoàn toàn yên tâm.
Viên Ôn phấn khởi nói: “Người bạn nhỏ, tôi nợ cô một têu cầu, cô có chuyện gì muốn giúp một tay thì có thể nói với tôi.”
Bạch Nhất Nặc đặt đôi đũa trong tay xuống, lắc đầu, lễ phép nói: “Làm sao có thể yêu cầu nhiều như vậy với bề trên chứ? Chú cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện này là được rồi.”
Viên Ôn giả vờ bất mãn: “Thế thì không được, nếu để cho những khách hàng khác nghe thấy thì nhất định sẽ nói Viên mỗ tôi nhỏ mọn, không tuân thủ lời hứa.”
Đã nói đến cỡ này, Bạch Nhất Nặc không tiện từ chối nữa.
Cô thiếu gì đây? Bây giờ cuộc sống của cô đang đi lên quỹ đạo, việc kinh doanh trong tiệm càng ngày càng tốt. Hơn nữa dựa theo giáo dưỡng của cô, cô hoàn toàn không thể đòi người khác tiền.
Bạch Nhất Nặc đắn đo suy nghĩ, trong đầu chợt nảy ra một ý, cuối cùng cũng nghĩ ra mình muốn cái gì rồi.
Cô đến thủ đô sớm hơn một là bởi vì chợ đen phải sửa sang, hai là muốn đến tìm đầu bếp.
Viên Ôn kinh doanh Văn Hội Lâu, cũng là một đầu bếp tiếng tăm lừng lẫy, ắt sẽ quen biết rất nhiều đầu bếp, nói không chừng có thể giải quyết phiền não của cô.
Thế là Bạch Nhất Nặc trịnh trọng nói: “Chú Viên, gần đây tiệm cơm của tôi đang thiếu người, chú có thể đề cử một vài đầu bếp cho tôi được không?”
Viên Ôn ngẩn người: “Cô muốn tìm đầu bếp?”
Cô kể lại tình hình cụ thể của tiệm cơm nhà mình ra, thản nhiên nói: “Điều kiện ở tiệm cơm của tôi không tốt, so ra kém Văn Hội Lâu, nhưng tôi có ý định đưa nó trở nên càng ngày càng lớn, muốn nó biến thành một quán cơm quy mô lớn. Nếu như thuận tiện, chú có thể tìm một vài đầu bếp giúp tôi ư? Tôi sẽ cố hết sức mình đưa ra tiền lương phù hợp với yêu cầu của họ.”
Viên Ôn nghe lời Bạch Nhất Nặc xong, trầm mặc trong chốc lát, trong đầu có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ, dần dần có niềm vui nổi lên trong lòng.
Ông ấy đã thỏa mãn chín phần đối với vị sư phụ Bạch này, điều không hài lòng duy nhất chính là bối cảnh của cô. Kỷ Tử Hoài là lớp sau mà ông ấy coi trọng nhất, coi như con đẻ, rõ ràng nên có con đường bằng phẳng tốt hơn, lại co đầu rụt cổ ở trong một quán cơm hỏ trong khu náo nhiệt.
Bây giờ lời Bạch Nhất Nặc nói đã nhắc nhở ông ấy.
Nếu Kỷ Tử Hoài mãi không muốn trở về thủ đô, vậy ông ấy có thể dốc hết sức mình khiến hoàn cảnh của Kỷ Tử Hoài tốt hơn.
Ý nghĩ của Viên Ôn và Bạch Nhất Nặc như trăm sông đổ về một biển, đạt được nhận thức chung.
Viên Ôn nghĩ một lát, sau đó nói: “Cô yên tâm, người tôi đề cử cho cô khẳng định đều là đầu bếp giỏi. Nhưng chuyện này hơi khó khăn, tôi tìm thay cô, nếu có tin tức thì tôi sẽ lập tức thông báo cho cô.”
Viên Ôn không muốn nói lời khiến người ta đau lòng, chuyện này nào chỉ là khó khăn, mà phải là rất khó khăn. Một là xa xứ, hai là không có đầu ra, đầu bếp nổi tiếng nào lại đến tiệm cơm Bạch Ký?
Bạch Nhất Nặc tuyển dụng như vậy, hệt như nói với thí sinh tài năng được điểm có thể lên Thanh Hoa Bắc Đại rằng: “Mặc dù chô tôi là một trường đại học nhưng nó có tương lai tươi sáng, mọi người mau tới trường này học.”
Loại chiêu sinh này có thể tuyển được người thì đúng là gặp ma.
Viên Ôn đành phải nói giúp Bạch Nhất Nặc tìm xem.
Ông ấy nghĩ thầm, ông ấy nên lừa, không đúng, sắp xếp các người bạn cũ của mình đến Bạch Ký như thế nào đây?
Đúng lúc này, An Thanh đột nhiên nói: “Chú ơi, cháu muốn đi thử xem.”
Viên Ôn kinh ngạc không thôi: “Cháu muốn đi ư?”
An Thanh gật đầu.
Từ nhỏ cậu ấy đã được Viên Ôn nhận nuôi, Viên Ôn đối xử với bọn họ rất tốt, cũng nói với họ ý tưởng tương lai của mình. Viên Ôn muốn để Văn Hội Lâu lại cho Kỷ Tử Hoài không có liên hệ máu mủ, bảo hai anh em bọn họ giúp đỡ Kỷ Tử Hoài. Viên Ôn nói xong những lời này, lo lắng hai anh em sinh đôi này sẽ bất mãn.
Nhưng Viên Ôn đã lo lắng dư thừa rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận