Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 83 - Phở gà 20




Chờ đến lúc phở gà được bưng ra, Tô Tô vốn không ôm nhiều hy vọng liền kinh ngạc đến ngây người, ý thức được rằng suy nghĩ vừa rồi của mình ngây thơ đến mức nào.
Không cần biết tô phở gà này có nhạt hay không nhạt, ít nhất thì nó phải đẹp.
Chị ấy chưa bao giờ nhìn thấy một tô phở gà đẹp như vậy. Nước súp gà không có bất kỳ vụn thịt hay vụn phở, trong veo như nước. Cải chíp xanh, xanh biếc như ngọc bích. Điều tuyệt vời nhất chính là sợi phở trắng như tuyết có độ dài và độ dày gần như nhau, sợi phở cùng với nước lèo đung đưa trong nước súp gà sóng sánh, tiên khí bồng bềnh.
Khiến người ta liếc mắt nhìn thoáng qua, liền không thể không liên tưởng đến Dương Xuân Bạch Tuyết với tất cả những từ ngữ thanh lịch.
Giờ phút này, Tô Tô cảm thấy nếu trong số những món ăn mình từng thấy, tìm kiếm một một món ăn thi vị nhất, đó chính là tô phở gà này.
Đến khi Tô Tô không thể chờ đợi được cầm thìa lên, sau đó nhấp một ngụm canh gà, suy nghĩ của chị ấy ngay lập tức kiên định hơn.
Món canh gà này không chỉ có vẻ ngoài hết sức thơ mộng, hương vị cũng rất tuyệt, thanh tao ngon miệng, môi lưỡi lưu hương, mặn ngọt vừa phải, tươi ngon đến không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này Tô Tô mới hiểu, thì ra không phải khẩu vị của chị ấy nặng, mà là bởi vì chị ấy chưa từng ăn thứ gì có mùi vị nhạt và ngon cùng một lúc. Món canh gà này quả thực rất nhạt so với những món chị ấy thường hay ăn, nhưng mà không nhạt nhẽo giống như các món khác. Nó đánh bại tất cả mọi thứ chị ấy từng ăn về độ tươi ngon, hương vị đậm đà, làm trái tim người ta cảm thấy hạnh phúc chỉ sau một ngụm.
Tô phở gà này không hề có một chút ớt cay nào, lại khiến Tô Tô có cảm giác mình vẫn có thể húp hết, mãi mãi cũng không ngừng được.
Chờ đến khi chị ấy húp hết nửa bát canh gà, chiếc thìa không có canh gà ngăn cách, sau đó liền trực tiếp chạm tới đáy bát phở, khó khăn lắm mới dừng lại.
Tô Tô thấy bát canh gà đã gần cạn nước, lúc này mới chưa đã thèm mà bỏ thìa xuống, sau đó cầm lấy cái thìa bên cạnh húp một ngụm mì.
Tô Tô chưa bao giờ ăn thử bún, trong đầu cũng không có ký ức về mùi vị bún. Nhưng sau khi ngậm phần bún đầy nước lèo vào miệng, chị ấy không khỏi trợn tròn mắt.
Ăn ngon quá!
Tô Tô cảm thấy vừa rồi bản thân chỉ lo uống canh gà thật sự là quá ngây thơ rồi, thì ra hút bánh phở đầy nước dùng vào trong miệng mới là sự hưởng thụ tuyệt vời nhất.
Bánh phở mềm dai đến mức không thể tưởng tượng nổi, cuốn theo canh gà thơm ngon không gì sánh được cùng nhau đưa vào trong miệng, bắt đầu từ đầu lưỡi bắt đầu, thẳng cho đến tất cả các vị trí trên toàn cơ thể đều cảm giác được thỏa mãn, sảng khoái tràn đầy.
Hai thứ vô cùng mềm chồng lại với nhau tạo thành hiệu quả một cộng một lớn hơn hai, so với mùi vị khi chỉ uống một mình canh gà thì mức độ phong phú hơn nhiều.
Nước canh quá ngon, bánh phở trơn mềm, làm cho mọi người vừa mới ăn một miếng thì đã bị cái loại cảm giác tuyệt vời này làm cho thuyết phục.
Lưu lại ký ức hương vị thật sâu không thể xóa nhòa trong tâm trí.
Tô Tô đi bộ một mạch đến đây, cơ thể có hơi mệt mỏi, cộng thêm vừa nãy bởi vì không thích ăn những thứ có hương vị nhạt nhẽo, vừa bắt đầu đã không ôm mong đợi gì đối với tô phở gà này, dẫn tới việc có chút mệt tâm, mệt mỏi ở hai phương diện làm cho chị ấy có phần không phấn chấn nổi.
Nhưng sau khi ăn nửa bát phở gà, chị ấy cảm thấy cả người mình trên dưới đều đã dễ chịu hơn, không chỉ trong tâm hồn cảm thấy nhẹ nhàng, ngay cả thân thể cũng cảm giác được thả lỏng.
Chả trách người xưa đều nói canh gà là loại thuốc bổ tuyệt vời, Tô Tô vừa ăn với tốc độ nhanh chưa từng có, vừa vui vẻ suy nghĩ.
Đến nỗi sau khi ăn xong, Tô Tô còn cảm giác được khuôn mặt có chút phát nóng, đầu mũi và sau lưng đều đã toát một lớp mồ hôi mỏng, nhưng đây cũng không phải là đổ mồ hôi, mà là bởi vì là mồ hôi của tẩm bổ xuất ra. Tô Tô không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại toàn thân trên dưới đều có sức lực, chị ấy cảm thấy bản thân thậm chí còn có thể ăn thêm một tô nữa.
Nhưng sau khi chị ấy bày tỏ rằng phở gà thật thơm vẫn còn muốn ăn nữa, thì Bạch Nhất Nặc lại từ chối chị ấy.
"Ngại quá, cửa tiệm chúng tôi phải đóng cửa rồi, bây giờ không bán đồ nữa. Đã tám giờ tối rồi, đến giờ đóng cửa rồi."
"Bà chủ à, cô làm đồ ăn ngon như vậy, tại sao đóng cửa sớm thế? Bây giờ thanh niên đều là cú đêm, tám giờ có thể gọi là buổi tối sao? Ban đêm cô bảo tôi làm sao có thể chịu được chứ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận