Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 344 - Sủi cảo chiên 14




Người mới vừa đến Tập đoàn Thịnh Cảnh thì đã gặp phải sự việc như vậy, không nhịn được tỏ ra ngỡ ngàng. Đây không giống với chủ tịch trong tưởng tượng của anh ta.
Anh ta không phải chưa từng thấy đường link bỏ phiếu như thế. Trong phạm vi xã giao của anh ta, có rất nhiều người sẽ chia sẻ những thứ này trên nhóm, có một phần là bạn học theo đuổi idol của anh ta, còn một số là bà nội bỏ phiếu cho đứa cháu đang học nhà trẻ. Anh ta chưa từng nghĩ tới, chủ tịch của Tập đoàn Thịnh Cảnh sẽ gửi đường link bỏ phiếu vào nhóm lớn của công ty.
Chẳng lẽ phong cách của chủ tịch Thịnh Cảnh là bộ dạng này sao?
Trong lúc anh ta thắc mắc, anh ta trông thấy vẻ mặt trên gương mặt của người tuyển dụng cũng đầy vẻ ngỡ ngàng như anh ta.
“Sao chủ tịch lại gửi tin nhắn như vậy?” Người tuyển dụng lẩm bẩm.
Người mới hỏi với vẻ nghi ngờ: “Bình thường chủ tịch không có gửi đường link bỏ phiếu sao?”
“Đương nhiên, chủ tịch cứ như một tấm nền, tuy rằng ở trong nhóm lớn của công ty, nhưng rất ít khi nói chuyện. Vài lần phát biểu với số lượng không nhiều chỉ vì tuyên bố thông báo khẩn cấp.” người tuyển dụng nghi ngờ nói một mình: “Không lẽ chủ tịch bị hack nick rồi sao?”
Sau khi Thịnh Tu Viễn gửi xong tin nhắn, không chỉ hai người bọn họ kinh ngạc, mà các nhân viên của Tập đoàn Thịnh Cảnh đều cảm thấy mơ màng.
Sau khi Thịnh Tu Viễn gửi xong tin nhắn, nhóm công ty vắng lặng một hồi lâu, giống như nước đọng không gợn sóng nào, không có bất kỳ người nào cất tiếng.
Đám nhân viên không ngừng mở ảnh ảnh diện ra, xem xét họ tên của tài khoản wechat này, dụi mắt hết lần này đến lần khác, mới dám xác nhận đây là wechat của chủ tịch.
Tuy bọn họ đang trong giờ làm, phải bận rất nhiều công việc, nhưng bọn họ ngạc nhiên đến nỗi không thể tiếp tục làm việc, không ngừng thì thào: “Trời ơi, tôi tưởng tôi nhìn thấy bạn học của tôi kêu tôi bỏ phiếu cho idol của cậu ta chứ.”
“Điện thoại của chủ tịch bị con nít trong nhà lấy sử dụng rồi sao?”
“Khoan đã, tôi phát hiện điểm mù, tôi cảm thấy không phải bị hack nick, cũng không phải bị người khác đăng nhập đâu. Mọi người mở đường link này ra thì sẽ phát hiện tiệm cơm Bạch Ký đang đứng hàng đầu trên bảng độ nổi tiếng, thoạt nghe tên này khá quen tai, đây chẳng phải tiệm cơm lần trước chúng ta hợp tác team building sao?”
“Tôi nhớ ra rồi, lần trước chủ tịch cố tình mua đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký, cung cấp vài chục bàn, tôi cũng không ăn được miếng nào, chỉ có thể nghe người khác nói ngon miệng như thế nào.”
“Nghe nói món bồ câu úp xôi còn ngon hơn món bồ câu bảng hiệu của nhà hàng lớn Hải Thị nữa.”
Sau khi mọi người trao đổi một hồi, bỗng nhiên hiểu rằng hóa ra là tiệm cơm Bạch Ký, thế thì không sao rồi. Tuy rất nhiều người chưa từng ăn đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký, nhưng bọn họ biết chủ tịch đam mê tiệm cơm này, ngay cả team building cũng cố tình phải tìm bọn họ nấu nướng.
Bây giờ ông ấy bỏ phiếu cho tiệm cơm Bạch Ký… Hình như cũng không kỳ lạ.
Người mới vì tò mò nên cất tiếng hỏi han, người tuyển dụng nói cho người mới biết về chuyện của tiệm cơm Bạch Ký.
Người mới mù mà mù mờ, lập tức bấm vào đường link bỏ phiếu trong nhóm wechat, tìm tên của tiệm cơm Bạch Ký, sau đó bỏ ra một phiếu của mình. Anh ta chụp màn hình bỏ phiếu thành công lại, đang chuẩn bị gửi cho tổng trợ lý, nhưng anh ta không có wechat của tổng trợ lý, thế là quay sang hỏi người tuyển dụng: “Xin hỏi tôi nên gửi tấm hình này cho tổng trợ lý như thế nào?”
Ai ngờ sau khi người tuyển dụng nghe anh ta nói vậy, trái lại ngăn cản anh ta: “Cậu khoan đừng gửi hình cho tổng trợ lý.”
“Tại sao? Không phải chủ tịch nói gửi hình cho tổng trợ lý rồi có thể nhận phần quà nhỏ sao? Phần quà nhỏ có thể đổi tiền.”
Vẻ mặt trên mặt của người tuyển dụng trở nên sâu hiểm khó dò: “Cậu đúng là người mới mà, cậu có từng suy nghĩ tại sao chủ tịch phải bỏ phiếu cho tiệm cơm Bạch Ký không?”
Người mới ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vì thích tiệm này, cộng thêm muốn lấy phần quà nhỏ à.”
“Ngây thơ!” Người tuyển dụng lời nghiêm nghĩa chính: “Sản nghiệp nhà chủ tịch to lớn, sao lại coi trọng một phần quà nhỏ chứ, ông ấy làm như vậy chỉ vì phát lì xì cho chúng ta mà thôi.”
“Cậu nghĩ xem, bình thường một người lạnh lùng, tao nhã kiềm chế, điềm tĩnh bình thản như chủ tịch, làm sao có thể vì một phần quà nhỏ mà làm ra chuyện gửi đường link bỏ phiếu lên trên nhóm chứ?”
Người mới nghe người tuyển dụng nói vậy, như đang suy nghĩ tới điều gì đó, cảm thấy người tuyển dụng nói có lý lắm, chủ tịch có hàng chục nghìn tỷ tài sản, làm sao có thể coi trọng phần quà nhỏ chứ? Chủ tịch là thật sự thích tiệm cơm Bạch Ký, nhưng chỉ muốn bỏ một phiếu cho nó, chứ không có ý ham phần quà nhỏ. Sở dĩ thu hồi phần quà nhỏ trong nhóm, đổi thành tiền mặt cho nhân viên, chỉ vì muốn phát tiền vất vả cho nhân viên mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận