Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 545 - Cháo mồng tám tháng Chạp 24




Bạch Nhất Nặc bảo anh ta làm bếp phó, anh ta hoàn toàn không cảm thấy tức giận. Từ nhỏ anh ta đã bị cha truyền bá tư tưởng khôn sống mống chết, kẻ thất bại nhất định sẽ bị người thắng chi phối. Giống như sau khi cha anh thất bại cuộc thi tay nghề nấu nướng, mặc dù không bằng lòng nhưng không thể không lui đến vị trí bếp phó. Nếu như anh ta bị Bạch Nhất Nặc đánh bại thì anh ta phải làm lệ thuộc vào cô.
Bạch Nhất Nặc nghe thấy anh ta trả lời thì liếc anh ta thêm mấy lần.
Người này thực sự rất hiếu chiến, còn hiếu chiến hơn Kỷ Tử Hoài nhiều.
Nếu như hai người họ đều theo đuổi đạo làm đầu bếp thì Kỷ Tử Hoài là kiểu tích lũy lâu dài từ từ thể hiện, anh ấy thích tích lũy quanh năm suốt tháng, học tập món ăn sở trường của thật nhiều đầu bếp, rèn luyện năng lực của bản thân.
Còn Khương Tân Di thì là người có khuynh hướng khiêu chiến.
Đầu bếp tặng tới cửa có nhận hay không đây?
Bạch Nhất Nặc không mất nhiều thời gian đã đưa ra kết luận nhận.
Bạch Nhất Nặc nói: “Bây giờ tôi không có thời gian thi với cậu, thế nhưng nếu như chúng ta tiếp tục tham gia Đêm tìm vị thì sớm muộn cũng có một ngày chúng ta sẽ đấu với nhau, hãy lấy kết quả của cuộc so tài lấy đó làm chuẩn đi.”
“Được.” Khương Tân Di lập tức bằng lòng.
Hôm nay là cuối tuần, Thịnh Hàn và Tiêu Vũ đi tới trung tâm hội nghị triển lãm quốc gia, tiến vào hội trường nhờ vé vào cửa. Hai người họ tìm một khán đài khá khuất ngồi xuống, Tiêu Vũ nhìn các đầu bếp bên dưới, lúc đầu có chút hiếu kỳ nhưng càng xem càng thấy nhạt nhẽo bèn lấy điện thoại ra chơi.
Anh ta biết Bạch Nhất Nặc ở sân thi đấu đầu bếp nào xong thì không còn quan tâm nữa.
Lúc anh ta đang chơi game đến tăng xông thì đột nhiên nghe thấy Giang Minh hỏi Bạch Nhất Nặc trong loa phát thanh có muốn tới tiệm của mình làm bếp phó hay không.
Tiêu Vũ suýt chút nữa không cầm được điện thoại trên tay: “Cái gì, bà chủ Bạch muốn đổi nơi làm việc ư?”
Tin tức này khiến Tiêu Vũ rục rịch, anh ta không nhịn được mà nói: “Vân Đình Chi Tinh của nhà tôi trải rộng khắc toàn quốc, thậm chí ở nước ngoài cũng có rất nhiều tiệm chi nhánh, bà chủ Bạch muốn đổi nơi làm việc cũng có thể đổi đến nơi này của tôi.”
Thịnh Hàn: “.”
Sau khi nói xong, Tiêu Vũ nhìn vẻ mặt Thịnh Hàn, vội vàng che miệng mình. Nguy rồi, anh ta nói như vậy thì chẳng phải Thịnh Hàn sẽ phát hiện anh ta đến Hải Thị không phải là vì Thịnh Hàn mà là vì bà chủ Bạch ư?
Tiêu Vũ không muốn để Thịnh Hàn biết là vì không muốn thừa nhận mình bị một quán cơm nhỏ mê hoặc rồi.
Anh thấy Thịnh Hàn nghe được lời mình nói liền khai báo toàn bộ nguyên nhân, vò đã mẻ lại sứt: “Không sai, là vì muốn ăn ở tiệm cơm Bạch Ký nên tôi mới tới Hải Thị.”
Ai ngờ đối phương hoàn toàn không kinh ngạc, dường như cái gì cũng biết, giọng điệu bình thản: “Đoán được rồi.”
Để Thịnh Hàn không cười nhạo mình, Tiêu vũ lập tức đánh trống lảng: “Tôi không biết rõ nhà hàng ở Hải Thị các cậu, cậu cảm thấy Vân Đình Chi Tinh nhà chúng tôi lợi hại hay là nhà hàng của đầu bếp chính kia lợi hại?”
Thịnh Hàn biết nói kết quả nhưng không muốn để ý đến anh ta, thế là thờ ơ trả lời: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Kết quả đương nhiên là Vân Đình Chi Tinh. Phòng Lão Dương phủ Giang chỉ là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, còn Vân Đình Chi Tinh không chỉ có bao hàm nhà hàng tây mà còn bao gồm nhà hàng Trung, còn bao gồm quán rượu, là xí nghiệm có tiếng trong ngành du lịch ăn uống toàn quốc.
Tiêu Vũ không thèm để ý đến câu trả lời của Thịnh Hàn, lập tức đứng lên: “Đi, không thể để anh ta cướp bà chủ Bạch đi được, chúng ta phải cướp bà chủ Bạch về.”
Hai người họ vừa mới đứng dậy đã có người tới sân, người tới đầu tiên là hội trưởng hiệp hội ẩm thực, sau đó là nhà phê bình ẩm thực, tới cuối cùng là cha mẹ Thịnh Hàn.
Lúc Thịnh Hàn nhìn thấy họ, ánh mắt hơi ngừng, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ.
Họ tới tham gia cuộc tranh tài này sao không nói với mình?
Tiêu Vũ chỉ vào đôi vợ chồng khi phách bất phàm, nói: “Vãi đạn, đó không phải là cha mẹ cậu ư?”
Tiêu Vũ còn nghe thấy hai người này là nhà tài trợ cuộc thi từ trong loa phát thanh. Tiêu Vũ không nhịn được vỗ tay nói: “Cô chú lại còn là nhà tài trợ á? Đúng rồi, tấm vé vào cửa đó của cậu là lấy từ chỗ cô chú à?”
“Lấy từ chỗ bà chủ Bạch trong miệng cậu đấy.”
Tiêu Vũ tò mò hỏi: “Quan hệ giữa cậu và bà chủ Bạch tốt lắm à? Sao cậu có thể lấy được vé vào cửa từ chỗ cô ấy?”
“Miễn cưỡng đi.” Thịnh Hàn suy nghĩ một chút, bổ sung: “Là bạn bè.” Đại khái thế.
Hai người họ xem toàn bộ quá trình ở trên khán đài, phát hiện Tư Tuyết trời giáng chính nghĩa, giải vây cho Bạch Nhất Nặc. Bà ấy bày vẻ mặt ôn hoà, trong lời nói tràn ngập sự quan tâm đối với cô, dịu dàng như thể đối với con gái ruột thịt.
Thịnh Hàn: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận