Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 458 - Sủi cảo và bánh trôi 8




“Sao vậy?” Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi.
“Hôm tôi mua nó, đã mua một loại thức ăn cho chó nghe bảo là tốt nhất, nhưng nó ăn hai miếng là không ăn nữa. Tôi tưởng là vấn đề của thức ăn cho chó, qua hai ngày lại đổi một lần, kết quả lần nào cũng như thế này, ăn một ngày là không đụng vào nữa, dường như cảm thấy thứ này rất khó ăn vậy.” Quý Dư Trì xoa xoa huyệt Thái Dương: “Nó không ăn cơm tôi cũng hết cách, tôi vẫn nên đưa nó đi thôi.”
Quý Dư Trì nói muốn đưa con Samoyed này đi, Bạch Nhất Nặc không phản bác, dù sao đây cũng không phải là chó của cô, hơn nữa cô cũng bó tay chịu trói đối với chuyện chó không chịu ăn này.
Bạch Nhất Nặc ừ một tiếng, sau đó chuẩn bị bỏ đi.
Đúng lúc này, con chó nhỏ này rời khỏi chậu, lảo đảo đi tới bên chân Bạch Nhất Nặc. Nó vẫy đuôi, dùng đôi mắt to ướt át nhìn Bạch Nhất Nặc, mắt không chớp lấy một cái, vô cùng chăm chú.
Sau khi Quý Dư Trì nghe thấy bác sĩ nói nuôi thú cưng cũng có thể khiến tâm trạng tốt lên liền đi mua một con Samoyed. Con Samoyed này là con chó mà anh ta chọn đi chọn lại, giống và ngoại hình đều là tốt nhất.
Samoyed cũng vẫn chỉ chó con, chỉ lớn cỡ bàn tay, toàn thân đầy lông tơ trắng như tuyết, nhìn qua giống như món đồ chơi bằng lông, con mắt vừa to vừa tròn, ai thấy tim cũng đều mềm.
Bạch Nhất Nặc cúi đầu nhìn nó, cười nhạo: “Mày nhìn tao làm gì?”
Samoyed dường như có thể nghe hiểu lời của cô, kêu hai tiếng, nhưng âm thanh rất nhỏ.
Song Bạch Nhất Nặc không hiểu tiếng chó, không biết nó muốn nói cái gì, sau khi đối diện với nó một lúc liền đến phòng bếp chuẩn bị cơm sáng.
Con Samoyed này thấy thế cũng rập khuôn đi theo sau Bạch Nhất Nặc, dáng vẻ hấp ta hấp tấp.
Cái đuôi nhỏ này đi theo Bạch Nhất Nặc tới phòng bếp. Bạch Nhất Nặc thấy nó có vẻ muốn đi theo mình vào phòng bếp liền khom lưng xoa đầu Samoyed: “Tao phải đi nấu cơm, mày theo tao làm cái gì? Lẽ nào mày cũng muốn ăn cơm?”
Dưới sự vuốt ve của cô, Samoyed cũng híp mắt dường như vô cùng thích thú, lấy lông đỉnh đầu cọ vào tay Bạch Nhất Nặc, dường như đang lặng lẽ trả lời.
Bạch Nhất Nặc lại xoa đầu nó: “Nơi đây không phải chỗ mày có thể vào, tao phải làm cơm sáng rồi.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc nói chuyện với Samoyed liền đi vào phòng bếp. Cô nhìn lại, phát hiện con Samoyed này dường như có thể nghe hiểu tiếng người, thực sự không vào phòng bếp nữa.
Sau khi Bạch Nhất Nặc làm xong cơm sáng, những người khác cũng đã rời giường.
Tô Mạt Mạt xoa con mắt nhập nhèm, chuẩn bị vào phòng bếp giúp Bạch Nhất Nặc một tay.
Bây giờ là hơn bốn giờ, trời còn chưa có sáng, tuy trong sân đã mở đèn chiếu sáng nhưng cũng không sáng sủa cho lắm, Tô Mạt Mạt không chú ý, suýt chút nữa đạp phải con Samoyed kia.
“Đậu má, làm tao sợ muốn chết.” Tô Mạt Mạt nhảy về sau một cái, xoa ngực mình, cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Nó nhỏ quá, em thiếu chút xíu nữa là đạp phải nó rồi.”
Con Samoyed này thấy thế, ngẩng đầu nhìn Tô Mạt Mạt, đuôi vẫy rất vui mừng.
Sau khi Tô Mạt Mạt bình phục tâm trạng của mình thì đi nhanh vào phòng bếp: “Bà chủ, sao nó lại đợi ở cửa vậy ạ?”
“Không biết nữa.” Bạch Nhất Nặc lắc đầu.
Từ khi Tô Mạt Mạt đi vào phòng bếp liền ngửi thấy mùi hương hấp dẫn trong phòng bếp. Bạch Nhất Nặc không chỉ làm mỗi cơm sáng mà còn chuẩn bị một ít nguyên liệu, ví dụ như canh nguyên chất cần chế biến trong thời gian rất dài, điều này làm cho phòng bếp tràn ngập hương vị của rất nhiều loại thịt.
Tô Mạt Mạt ngửi một cái đã không nhịn được mà nuốt nước miếng, nói đùa: “Bà chủ, không phải là con Samoyed này cũng vì muốn ăn cơm chị nấu cho nên cứ đợi ở cửa đỏ mắt chờ mong nhìn chị đấy chứ?”
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Chắc không phải đâu.”
Sau khi hai người còn lại vệ sinh cá nhân xong cũng đi tới phòng bếp, hỗ trợ bưng hết cơm sáng ra.
Bạch Nhất Nặc dựa theo sở thích của bọn họ, làm bốn bát mì gà, còn làm hai phần bánh trôi. Trước mặt tất cả mọi người đều bày chén đũa, bên trong có thứ mà mỗi người muốn ăn.
Khi mọi người chuẩn bị động đũa, bên cạnh đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh, tất cả thuận thế nhìn về hướng đó.
Thì ra là Samoyed đang thở hồng hộc đẩy cái chậu của nó đi về hướng bên cạnh cái bàn đá.
Nói “đẩy” cũng không thích hợp, Samoyed vẫn còn là chó con, bước đi còn không vững, nó một lát lấy tay đẩy, một lát lại dùng chân đá, cuối cùng còn dùng đầu đùn, từ từ đẩy chậu tới trước bàn đá.
Sau khi chậu tới gần bàn đá, Samoyed thấy đã thành công thì mệt mỏi thở phào một hơi. Nó ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn Bạch Nhất Nặc, trong ánh mắt tràn ngập ước ao: “Gâu, gâu.”
Tiếng chó con lanh lảnh hơn so với chó trưởng thành, không có tính công kích, ngược lại rất mềm mại.
Bạch Nhất Nặc: “...”
Quý Dư Trì: “...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận