Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 321 - Lê hấp đường phèn 13




Lúc trước dù cho giáo sư Vương có khuyên thế nào thì Phương Vân vẫn không đồng ý, nhưng mà sau khi nghe đến điểm mấu chốt là bà chủ ở đó thì lỗ tai Phương Vân khẽ động, anh ta tò mò hỏi: “Thầy gặp được bà chủ rồi hay sao?”
“Không sai, đối phương biết là thầy dùng chương trình gốc để tranh giành đồ ăn nhưng mà cũng không có ý định ngăn thầy lại, điều này nói rõ cái gì? Điều này cho thấy rằng đối phương đang ngầm đồng ý!” Giáo sư Vương nhớ đến tình cảnh ngày đó, Bạch Nhất Nặc biết ông đang dùng chương trình gốc để tranh giành đồ ăn nhưng mà không hề có ý định ngăn ông lại, cũng không có ý định ủng hộ ông, nhưng mà chỉ cần có những chi tiết này thôi cũng đủ để giáo sư Vương thêu dệt nên những điều vô cớ.
Phương Vân bán tính bán nghi nói: “Em có số điện thoại của bà chủ, bây giờ em sẽ gọi cho chị ấy.”
Giáo sư Vương bên ngoài giả vờ bình tĩnh, bên trong bắt đầu cầu nguyện, cô gái kia lớn lên rất xinh, tính tình cũng tốt, làm ơn đừng giống như xe bị tuột xích!
Bạch Nhất Nặc đang nấu đồ ăn, sau khi nhận được điện thoại của Phương Vân thì nghe được câu hỏi của anh ta, cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Việc này không ổn lắm.”
Bởi vì là mở loa ngoài cho nên giáo sư Vương cũng có thể nghe được những gì Bạch Nhất Nặc nói, nghe thấy vậy thì trong lòng của ông cũng lộp bộp, ông lập tức nói: “Bà chủ à, có phải lần trước cháu muốn tìm bút kí tên không, lần đó là do chú cho cháu mượn bút mà. Nếu như cháu có thể đồng ý để cho chú giành đồ ăn thì chú có thể giúp cháu tối ưu hóa cái chương trình này.”
Bạch Nhất Nặc nổi lên hứng thú, cô hỏi: “Tối ưu hóa như thế nào?”
Giáo sư Vương nói: “Phương Vân là học trò của chú, kinh nghiệm sáng tạo của nó còn chưa đủ, vì vậy nó làm giao diện trang web rất cầu kì nhưng mà lại không chú trọng đến chức năng và phương diện an toàn của trang web. Chú cũng từng là một kỹ sư an toàn thông tin mạng cho nên không những chú có thể giúp cháu hoàn thiện chức năng mà còn có thể tăng cường sức mạnh tường lửa cho cháu.”
“Thực sự tốt như vậy sao? Cần bao nhiêu tiền ạ?”
“Bà chủ, chuyện tiền bạc có thể thương lượng, chú có thể cho cháu một cái giá như của bạn bè thân thiết. Nhưng mà cũng không dễ mời chú đến như vậy, có rất nhiều công ty muốn mời chú đến nhưng mà chú vẫn không đồng ý. Cháu không nên bỏ lỡ một cơ hội đáng giá như vậy, chú giỏi hơn học trò của mình nhiều.”
Phương Vân đứng ở một bên nghe thấy những gì giáo sư Vương nói thì trong lòng lập tức cảm thấy thật mờ mịt, tại sao đến giờ anh ta mới thấy được bộ dáng này của giáo sư vậy?
Giáo sư đã từng khoa trương, tâng bốc anh ta lên tận trời cao, nói là anh ta học tốt, làm tốt các chương trình, hơn nữa tương lai nhất định sẽ là một nhân tài. Nhưng tại sao bây giờ lại liên tục chỉ ra khuyết điểm của anh ta, lại còn nói anh ta chưa có đủ kinh nghiệm và không biết cân nhắc hoàn thiện chương trình.
Vậy là ông hết thích anh ta rồi phải không?
Mặc dù Bạch Nhất Nặc không hiểu nhưng mà cô vẫn tin tưởng năng lực của Phương Vân. Dù Phương Vân đang cảm thấy rối rắm nhưng mà anh ta cũng không thể không ăn ngay nói thật cho Bạch Nhất Nặc rằng thầy của anh ta chính là người đứng đầu ngành, người bình thường không thể mời được ông ấy.
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một lúc, sau đó cô liền đồng ý với giáo sư Vương: “Chú không nên giành đồ ăn như vậy, hãy đến tiệm cơm Bạch Ký ăn đi, cháu có thể để dành cho chú. Đây là đặc quyền xứng đáng của nhân viên tiệm cơm Bạch Ký.”
Giáo sư Vương nghe thấy lời nói của Bạch Nhất Nặc xong thì đắc ý cười cười: “Cô gái nhỏ này thật tinh tường!”
Sau khi giáo sư Vương ngắt điện thoại thì trên mặt vẫn mang một nụ cười như cũ, sau khi ông nhìn thấy học trò của mình thì khẽ hừ một tiếng: “Em nhìn thầy làm cái gì?”
“Thầy là một hacker có biên chế, thầy nghỉ rồi!”
Phương Vân: “...”

Từ sau khi giáo sư Vương nhận được lời khẳng định chắc chắn của Bạch Nhất Nặc thì liền dẫn theo mấy ông bạn già của mình là giáo sư Lý ở khoa tiếng Trung đi đến tiệm cơm Bạch Ký.
Giáo sư Lý đã từng uống qua một chén rượu hoa cúc, ông ấy cũng đã bị hương thơm ấy quyến rũ. Nhưng mà giáo sư Vương xấu xa chỉ cho ông ấy uống một chén rồi không cho ông ấy uống nữa. Về sau khi giáo sư Lý càng muốn uống rượu hoa cúc hơn nữa thì giáo sư Vương lại khoát tay áo nói: “Người hạ rượu hoa cúc khỏi kệ rồi!”
Sau khi giáo sư Lý nghe thấy giáo sư Vương muốn đưa ông đến tiệm cơm Bạch Ký để ăn thì ông ấy vô cùng bất ngờ: “Sao ông Vương lại có lòng tốt như vậy? Hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây hay sao?”
“Nói lung tung gì vậy, có lúc nào là tôi không tốt bụng sao? Tôi chỉ thích gây rồi một chút thôi.” Giáo sư Vương nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận