Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 602 - Bữa tiệc toàn cá 38




Lúc này, một người xen mồm: “Không phải là trở về đoạt gia sản đấy chứ?”
Bạn bè nói: “Anh ta trở về thì có ích lợi gì chứ? Chủ tịch Kỷ coi trọng Sương Hành nhất, đã trải sẵn đường cho Sương Hành từ lâu rồi, tương lai sản nghiệp nhất định sẽ cho Sương Hành, chia chút hoa hồng cho anh ta là đã nể mặt lắm rồi.”
Một người khác nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói anh ta cực kỳ thân thiết với người trong giới đầu bếp, tương lai muốn làm đầu bếp, nào có thể so với Sương Hành?”
“Tôi cười chết mất.”
Trong vòng của họ, có người kế thừa gia nghiệp, có người đi con đường làm quan, nào có ai đi làm đầu bếp?
Một người nói: “Mọi người đừng cười chứ, chẳng phải chỗ mẹ anh ta mở quán rượu ư? Mặc dù không đáng nhắc tới trước mặt chúng ta, nhưng ở trong mắt người ta cũng là miếng bánh ngon lành cành đào.”
“Anh ta không tranh được với Sương Hành, biết thân biết phận cho nên lùi lại tìm việc khác rồi.”
Mọi người đua nhau cười, trong không khí đầy vẻ tùy tiện.
Nhà họ Kỷ có hai đứa con trai, còn không phải là cùng một mẹ sinh, tất nhiên là quan hệ cạnh tranh.
Ý ban đầu trong những lời này của bọn họ là đạp kẻ thấp nịnh kẻ cao, lấy lòng Kỷ Sương Hành, tưởng là đối phương sẽ rất vui vẻ. Không ngờ mặt đối phương không chút thay đổi, vẫn trầm mặc không nói, sắc mặt thậm chí còn u ám đi.
Một người liền vội vàng nói: “Sương Hành, sao vậy?”
Kỷ Sương Hành cầm lấy áo khoác bên cạnh, đứng lên khỏi ghế salon, sau đó nói: “Tôi về đây.”
“Đừng mà Sương Hành, không phải đã nói phải tụ hội ư?” Bạn bè cực kỳ kinh ngạc: “Cô gái cậu nhìn trúng sắp đi rồi.”
Bạn bè nhạy bén hỏi: “Sương Hành, chúng tôi nói gì khiến cậu tức giận rồi ư?”
Ai ngờ Kỷ Sương Hành lại hừ lạnh một tiếng, mặc áo khoác vào: “Anh ấy còn cần các người khoa tay múa chân?”
Nói xong liền đi thẳng không quay đầu lại.
Đám bạn đưa mắt nhìn nhau.
----
Kỷ Sương Hành bảo tài xế ở cửa đưa mình về nhà.
Tài xế có phần buồn bực, Cậu hai thường không qua đêm thì sẽ không về nhà, tại sao phải về sớm như vậy?
Đến khi xe lái về nhà, cuối cùng tài xế cũng hiểu rõ nguyên nhân, thì ra là cậu cả đã trở về.
Tài xế cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lúc cậu cả còn ở nhà, hai anh em nước sông không phạm nước giếng, giống như người xa lạ. Không, so với người xa lạ còn xa lạ hơn, chí ít người xa lạ gặp nhau cũng sẽ dùng ánh mắt ra hiệu, nhưng hai người này hoàn toàn không.
Lúc gặp nhau không thể không qua lại, thi thoảng còn có thể khắc khẩu cãi nhau.
Cậu hai bình thường quái gở, chê bai đối phương. Cậu cả thì bày vẻ mặt lạnh lùng, rất khinh thường cãi nhau với đối phương, trong mắt hoàn toàn không có cậu hai. Sau mỗi lần cãi nhau, đồ sứ đắt đỏ trong nhà đều phải đổi hết lần này tới lần khác, khiến người ta nơm nớp lo sợ.
Mãi đến khi cậu cả đi nơi khác học nấu ăn, loại tình huống này mới khá hơn.
Lần này cậu hai trở về, đoán chừng là tìm cậu cả gây sự.
Tài xế không nhịn được mà thở dài một hơi, làm người được thuê mà nói, so với cậu hai sáng nắng chiều mưa thì anh ta càng thích cậu cả hơn.
Tuy anh ấy không nói nhiều, cực kỳ lạnh lùng, nhìn qua rất dữ nhưng kỳ thật là người tốt. Có một lần ngồi xe, anh ta thuận miệng nhắc tới trong nhà có người sinh bệnh nặng, cậu cả lặng lẽ không nói gì mà lát sau lại cho anh ta mượn một khoản tiền.
Nhưng sự ưa thích của anh ta không tính là gì, người sáng suốt đều nhìn ra được, người đáng để nịnh bợ nhất cái nhà này là cậu hai. Cậu cả cha không thương mẹ qua đời, tựa như một người vô hình, chạy đi làm đầu bếp rồi. Cậu hai có cha coi trọng, mẹ yêu chiều, bây giờ đã vào công ty, tương lai sẽ thừa kế Minh Hải.
Tài xế cúi đầu, lại thở dài một hơi. Quên đi, anh ta chỉ là một người làm công, cậu ấm nhà người có tiền hoàn toàn không cần anh ta thương cảm.
Kỷ Sương Hành đi vào trong viện, đột nhiên phát hiện trong viện thiếu mất thứ gì, kéo quản gia bên cạnh hỏi: “Peter đâu?”
Chó chăn cừu mũi cực kỳ nhạy, ngửi được mùi vị, sẽ đón cậu ta ở ngay cổng.
Quản gia muốn nói lại thôi, không biết nên nói như thế nào, đành phải đưa tay chỉ vào bên trong phòng, nói: “Peter ở bên trong.”
Kỷ Sương Hành đi vào trong phòng, Peter uy phong lẫm liệt của mình đang vùi ở bên ghế sa lon, cả con chó phủ phục trên mặt đất, bắp thịt toàn thân thả lỏng, tư thế cực kỳ mất hồn, đuôi đong đưa.
Chó chăn cừu nhìn chằm chằm người trước mặt, trong mắt tràn đầy khát vọng. Bởi vì từng bị dạy dỗ, nó không dám sủa ầm ĩ, chỉ dám nhìn chứ không dám động đậy.
Từ trước đến nay chó của cậu ta không sợ trời không sợ đất, giống bản thân cậu ta, là một bá vương.
Kỷ Sương Hành chưa từng thấy con chó của mình cúi đầu chịu thua, nhưng mà bây giờ anh ta đã thấy rồi, thậm chí còn mơ hồ có phần nịnh nọt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận