Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 376 - Hạt dẻ rang đường 5




Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời nói của Tô Mạt Mạt, lúc này mới nhớ tới “cuộc điện thoại lừa đảo” lúc trước, hoá ra cuộc điện thoại lừa đảo đó không phải là giả.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Thực ra trong tiệm của chúng ta không cần người tuyên truyền, nếu như đối phương sẵn lòng ứng tuyển làm thuê thì có thể.”
“Thật sao? Cô chủ chị muốn tuyển người mới à?” Tô Mạt Mạt nghe thấy những lời này, trong lòng hồi hộp: “Thế không phải là lại thêm một người đến giành cơm với em sao?”
Kỷ Tử Hoài: “...”
“Cái gì mà lại? Cô mới là đến sau.”
“Chị đang cân nhắc, gặp được người phù hợp rồi hãy nói. Bây giờ khách trong tiệm càng ngày càng nhiều, ba người chúng ta mặc dù có thể làm được, nhưng rất mệt, kiếm tiền không phải chuyện quan trọng nhất, vui vẻ mới quan trọng nhất.” Bạch Nhất Nặc nói.
Bạch Nhất Nặc là chủ tiệm, chuyện tuyển người hay không do cô ấy quyết định, hai người khác mặc dù không muốn cô ấy tuyển người mới, nhưng khuyên nhiều không hay, chỉ đành từ bỏ.
Vào lúc này, hạt dẻ rang đường cuối cùng cũng rang xong, Bạch Nhất Nặc lấy một ít hạt dẻ rang đường, đưa cho Tô Mạt Mạt: “Em nếm trước đi.”
Bạch Nhất Nặc không ngại nóng, bóc hạt dẻ rang đường nóng hổi ra, lập tức đưa vào miệng, sau khi nuốt trọn, không nhịn được mà nói: “Hạt dẻ rang đường này vừa thơm vừa ngọt, tràn ngập hương vị đặc biệt của hạt dẻ, còn có vị ngọt nồng đậm, tuyệt quá đi. Em chưa từng ăn hạt dẻ ngào đường ngon như thế này.”
Tô Mạt Mạt cảm nhận được hương vị ngọt ngào trong miệng, cảm thấy hạt dẻ rang đường ngọt đến tận trong lòng, không khỏi nói: “Cô chủ, sao chị làm hạt dẻ rang đường ngon hơn cả bên ngoài thế?”
“Kỷ Tử Hoài cũng góp sức, không phải một mình chị làm đâu. Em đến muộn nên không thấy toàn bộ quá trình, thực ra anh ấy rang rất lâu, rất mệt.” Bạch Nhất Nặc nói.
Bởi vì lần đầu ở chung không tốt, quan hệ của Tô Mạt Mạt và Kỷ Tử Hoài bình thường, thậm chí không nóng không lạnh. Tô Mạt Mạt há miệng mắc quai, có cái nhìn mới về Kỷ Tử Hoài, hơi xấu hổ nói tiếng cảm ơn.
Tô Mạt Mạt vẫn quan tâm cô chủ nhất, sau khi nói xong giống như nghĩ đến điều gì, hỏi một cách kỳ lạ: “Cô chủ, hình như món gì chị cũng biết làm một chút, bao gồm món Hoài Dương, món Tứ Xuyên, em đã xem phỏng vấn lần trước của chị, phóng viên hỏi chị thường nấu món gì, chị nói không thường nấu, nghĩ đến cái gì thì nấu cái đó, chẳng lẽ chị đã từng học nhiều món ăn một cách có hệ thống như vậy sao?”
“Chị từng đi theo thầy giáo học những món ăn thường gặp một cách có hệ thống, nhưng đi đến bản xứ học nhiều hơn.” Bạch Nhất Nặc dùng bút pháp xuân thu để dẫn dắt một cách mơ hồ các chi tiết.
Triều đại nước Ngụy không giống hiện đại, nó không phân ra tám hệ thống món ăn, âm thanh trong vòng mười dặm không giống nhau, phong tục trong trăm dặm không giống nhau, thậm chí mỗi một thôn xóm đều sẽ có món ăn riêng biệt.
*
“Chà, vừa rồi chị nói chị sẽ đi đến đó để học nấu ăn, chị biết làm nhiều món như vậy, không lẽ chị từng đi bấy nhiêu chỗ đó sao?” Tô Mạt Mạt vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.
Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời thắc mắc của Tô Mạt Mạt, nhớ lại những việc mà mình từng trải trước kia, khóe miệng nhếch nhẹ: “Đúng vậy, vì nguyên nhân của ba nên chị từng đi rất nhiều nơi.”
“Là nguyên nhân công việc sao?”
Bạch Nhất Nặc gật đầu: “Đúng. Phía Tây xa nhất từng đi Nhạn Môn Quan, hướng Nam từng đến Lĩnh Nam, về phía Tây Nam từng đi Thục Địa.”
Hai mắt Tô Mạt Mạt bừng sáng: “Chà, cô chủ, chị từng đi chơi nhiều nơi vậy hả.”
“Ừm.” Sau khi Bạch Nhất Nặc nói xong, từ từ rũ mắt xuống. Những chỗ này có một số do cô chủ động đi, có mấy nơi là bị động đi.
Cha của cô Bạch Kỳ là nhà thông thái triều Ngụy, ông là một quan to nhất phẩm, quyền cao chức trọng. Bạch Kỳ là một người tham ăn, vô cùng yêu thích nấu nướng, thích chạy khắp trời nam đất bắc. Ông không muốn đi một mình, nhất định phải dẫn theo người nhà và tùy tùng, hùng dũng xuất hành.
Hơn nữa Bạch Kỳ từng trải qua ba thăng ba trầm. Vào lúc ông bị giáng chức lần đầu, Bạch Nhất Nặc vừa mới ra đời.
Bạch Kỳ xuất thân từ Lũng Tây họ Bạch, được sinh ra trong danh gia vọng tộc, khi ông còn tuổi trẻ thì đã truyền ra tiếng tăm thần đồng. Chờ đến khi ông bước vào thời thanh niên mới không ai không biết tên tuổi. Sau khi ông đỗ đạt hiếu liêm, lập tức được đề bạt lên địa vị cao, dạy bảo Hoàng tử. Nhưng Khánh đế về già lẩm cẩm, lưu luyến hậu cung, bỏ mặc triều chính, mấy tháng mới lên triều một lần. Bạch Kỳ tràn đầy nhiệt huyết từ từ nguội lạnh, nảy sinh ý nghĩ từ chức về ở ẩn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận