Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 341 - Sủi cảo chiên 11




Thịnh Tu Viễn là một chủ tịch cao cấp của công ty, sau khi có tiền đi đến hoàn cảnh này, tiền với bọn họ chỉ là vật ngoài thân, trong lòng ông ấy người nhà mới là quan trọng nhất.
Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ gia thế tương xứng của ông ấy và vợ, thần tiên quyến lữ, vợ chồng hòa hợp, tình cảm tốt đẹp. Thịnh Tu Viễn cũng tưởng là như vậy, mười năm tu luyện mới qua cùng thuyền, trăm năm tu luyện mới ngủ cùng gối, tình cảm của ông ấy và vợ rất vững chắc.
Nhưng mà có ai ngờ được vợ ông ấy ngay cả một phần rượu hoa cúc cũng không nỡ chia cho ông ấy? Việc này nếu đặt trong mắt người ngoài ước chừng sẽ đoán là Thịnh gia sắp phá sản.
Nguyên nhân của sự việc chính là vì tiệm cơm Bạch Ký!
Trong phòng làm việc, Thịnh Tu Viễn xử lý xong công văn của hôm nay, nghĩ đến sự việc trước đó, không khỏi cảm thấy có hơi bực mình, trong lòng dâng lên chút oán trách với vợ.
Hôm đó, ông ấy nói với Tư Tuyết rằng mình biết tiệm cơm Bạch Ký, thỉnh thoảng sẽ đến ăn cơm. Tư Tuyết ngoài mặt tỏ ra kinh ngạc: “Đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký rất ngon, sao anh chưa từng đưa em đến đó? Anh quá đáng thế.”
Thịnh Tu Viễn: “...” Chẳng lẽ em đưa anh đi rồi à?
Sau ngày hôm đó, Tư Tuyết đơn phương chiến tranh lạnh với ông ấy. Rõ ràng hai bên đều chưa từng nghĩ sẽ đưa đối phương đi ăn cơm, Tư Tuyết làm như thế, giống như người làm sai là ông ấy.
Thịnh Tu Viễn không khỏi thở dài, đúng là tiêu chuẩn kép mà!
Lúc này trợ lý nhìn đồng hồ, lên tiếng nói: “Chủ tịch, đến giờ rồi, chúng ta nên tan làm thôi, xe đến tiệm cơm Bạch Ký đã chuẩn bị cho anh rồi.”
Thịnh Tu Viễn: “...”
Thịnh Tu Viễn: “Đi thôi.” Nên đến giờ ăn cơm rồi.
Thịnh Tu Viễn mở điện thoại lên, nhìn tên của ghi chép trò chuyện với vợ, sau khi suy nghĩ, lựa chọn gửi tin, chủ động làm hoà: “Anh sẽ đi tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm, em có muốn đi cùng anh không?”
“Không cần.”
Thịnh Tu Viễn nghĩ rồi nói: “Trợ lý nói tiệm cơm Bạch Ký có món mới đó.”
“...Anh đến trường học đón em đi.”
Hai mươi phút sau, hai người đến tiệm cơm Bạch Ký, sau khi xuống xe, sánh đôi đứng cùng nhau.
Bởi vì vẫn còn chiến tranh lạnh, cho nên bầu không khí giữa hai người có hơi cứng ngắc. Thịnh Tu Viễn vân vê huyệt thái dương, sau mỗi lần cãi nhau vẫn nhận lỗi giống như trước đó: “Đừng giận nữa, anh biết anh làm sai rồi mà. Lần sau nếu như còn gặp tiệm ăn ngon như thế, anh nhất định đưa em đi cùng. Để bồi thường thì em muốn làm gì, anh đồng ý em hết.”
Tư Tuyết mặt không thay đổi, thực ra vốn không tức giận. Bà ấy bắt đầu chiến tranh lạnh trước, là bởi vì bà ấy muốn xuống tay mạnh mẽ trước, không thể để cho Thịnh Tu Viễn thời gian phản ứng, khiến cho ông ấy ý thức được bản thân bà cũng làm sai.
Tư Tuyết nghe thấy lời nói của Thịnh Tu Viễn, quyết định nắm lấy cơ hội bước xuống, khăng khăng nói: “Tiệm cơm Bạch Ký có rất nhiều món ăn số lượng có hạn, anh mua một phần đó cho em đi.”
Trợ lý đứng ở bên cạnh, nghe thấy lời của Tư Tuyết, không khỏi cạn lời, yêu cầu này đơn giản quá đi.
Ai mà biết được Thịnh Tu Viễn lại trầm mặc một lúc lâu mới nói: “ Ít nhất cũng để cho anh một tí.” Ngữ khí miễn cưỡng.
Trợ lý: “...”
Tư Tuyết khẽ gật đầu đồng ý, hai người vừa chuẩn bị đi vào tiệm cơm Bạch Ký thì phát hiện tiệm cơm Bạch Ký hôm nay và trước đây không giống nhau cho lắm.
Ở cửa dựng một cái bếp nấu, bên trên bếp nấu đặt một cái chảo vô cùng lớn, bên trong cái chảo đó truyền đến mùi hương của bánh rán dầu vô cùng mê người.
Tư Tề không nhịn được mà sát lại gần xem, phát hiện bên trong cái chảo xếp rất nhiều sủi cảo màu trắng vô cùng ngay ngắn, dầu dưới đáy phát ra âm thanh xèo xèo, sủi cảo màu trắng chiên với dầu, dưới đáy từ từ biến thành vàng. Kỷ Tử Hoài cầm cái cọ nhỏ bên cạnh, quét đều lên trên từng cái sủi cảo một lớp dầu vừng mỏng. Tăng nhiệt độ lên, lớp vỏ bên ngoài sủi cảo trở nên vàng óng, tỏa ra một mùi hương xộc vào mũi.
Tư Tề đi đến bên cạnh, hỏi Kỷ Tử Hoài: “Đây là sủi cảo chiên sao? Mùi vị thật là thơm.”
Kỷ Tử Hoài gật đầu: “Đúng vậy.”
Thịnh Tu Viễn nhìn thấy, cũng đi đến bên cạnh, nhìn thấy sủi cảo chiên, có chút xúc động: “Trước đây anh chưa từng ăn sủi cảo chiên, cho đến khi học cấp ba, em cho anh sủi cảo chiên, anh mới biết đến món ăn vặt này.”
Thịnh Tu Viễn tưởng rằng nhắc đến chuyện cũ, Tư Tuyết sẽ trở nên vui vẻ, không ngờ sắc mặt Tư Tuyết lại kém đi.
Tư Tuyết cười nói: “Có người rất kỳ lạ, ăn bữa sáng em đưa ba năm. Em tưởng rằng anh ấy đồng ý lời tỏ tình của em rồi, kết quả anh ấy nói với em chỉ coi em như em gái. Anh nói xem người này có lương tâm hay không?”
Thịnh Tu Viễn: “...” Chết rồi! Ông hết chuyện để nói hay sao mà lại nhắc đến chuyện này cơ chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận