Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 131 - Thịt viên 8




Một tổ viên khác nói:"Hu hu, tôi cảm thấy vẫn không nên biết bản thảo tiệm cơm Bạch Ký, mọi người có nghĩ tới không, sau khi quảng cáo thì độ khó mua đồ ăn của chúng ta sẽ tăng lên bao nhiêu chứ."
Lâm Tư Tư không quan tâm: "Chẳng lẽ các người nghĩ bây giờ dễ dành lắm à? Tôi cảm thấy chả có gì khác biệt."
Tổ viên nhóm: ". . . . . ."
Thành thật quá rồi đó.
Sau khi Lâm Tư Tư đâm đám vào tim nhóm tổ viên xong liền nói: "Các người thư giãn đi, người dùng tài khoản chính thức của chúng ta chưa chắc đã thích tiệm cơm Bạch Ký đâu, các người lo lắng quá sớm rồi."
Sau khi thảo luận chi tiết với những người khác, Lâm Tư Tư quay về bàn làm việc của mình bắt đầu viết bản thảo. Đợi tới khi cô định tìm tư liệu thực tế món thịt viên vừa mới ăn ban nãy, cô mới kinh ngạc pháy hiện bản thân lại không chụp hình lại.
Là một nhân tài chụp hình cấp 10, mỗi lần cô ra ngoài ăn cơm, sau khi món ăn được mang lên, không chụp mấy chục tấm hình cô tuyệt đối không buông tay.
Nhưng sau khi món thịt viên vừa rồi được bưng lên đã bắt được lòng của cô, khiến cô căn bản không có thời gian suy nghĩ những thứ khác, không cẩn thận đã quên chụp hình.
Thật sơ sót! Lâm Tư Tư ôm đầu, vẻ mặt hối hận.
Tiệm cơm Bạch Ký là ma quỷ sao?
Đang lúc tim cô như đang chết dần chết mòn, tay cô không cẩn thận chạm vào bánh trung thu vừa mua mang về, cô đột nhiên cảm thấy bản thân lại ổn rồi.
Lâm Tư Tư cầm điện thoại ra chụp lại chiếc bánh trung thu, thuần thục tìm góc ảnh có ánh sáng đẹp, chụp đủ góc của chiếc bánh trung thu. Bởi vì thật lòng cảm thấy món ăn ở tiệm cơm Bạch Ký rất ngon, thể nên mạch suy nghĩ của cô vô cùng rõ ràng, tốc độ viết bản thảo nhanh chưa từng có.
Lâm Tư Tư nhìn bản thảo vừa được viết ra, nội tâm xúc động không thôi. Nếu cô luôn có tốc độ và chất lượng như này thì cô đã thăng chức tăng lương lên làm chủ quản từ lâu rồi.
Ban đêm mười hai giờ đêm, cô đúng giờ ở nhà gửi bản thảo bằng hệ thống quản lý, bởi vì trước đó viết quá nhập tâm nên cô không cảm thấy buồn ngủ quá. Sau khi viết xong, cô mới cảm thấy cơn mệt mỏi ùa tới, vậy nên không nhìn thấy bình luận của tài khoản chính thức, trực tiếp về phòng ngủ.
Bởi vì ngủ sớm, cô không biết bài đăng này hot rồi, khu bình luận trực tiếp bùng nổ, lượng xem cũng nhiều hơn lượng xem của tài khoản chính thức bình thường nhiều lần.
Lúc gần chạng vạng tối, Thịnh Tu Viễn và trợ lý lái xe đi tới tiệm cơm Bạch Ký.
Ngồi bên trong xe, Thịnh Tu Viễn ngẩng đầu nhìn qua lớp cửa kính xe, thấy cái bảng hiệu có lửa khói vây quanh.
Lúc này trong giọng của anh ta mang theo một sự chần chừ hiếm có: “Đây chính là tiệm bán bánh trung thu?”
Trong tưởng tượng của anh ta, cửa tiệm có thể làm ra món bánh trung thu ngon như vậy, ít nhất là một tiệm tráng miệng cao cấp với cách trang trí trang hoàng,
Rồi dịch vụ hạng nhất là bố trí cơ bản nhất. Nhưng trước mắt, tiệm cơm Bạch Ký hoàn toàn khác xa so với trong tưởng tượng của anh ta.
Trợ lý nhìn vào dẫn đường và nói: “Không sai, tiệm mà Tô Tô nói chính là tiệm này.”
Một tiệm nhỏ trông không được vệ sinh lắm, hơn nữa còn có rất nhiều người ở bên trong, vừa nhìn thì đã thấy không thể nào ở lại. Mặc dù không tới nỗi là ghét bỏ, nhưng Thịnh Tu Viễn vẫn có phần kháng cự.
Vì vậy nên anh ta đã quay đầu lại mà nói với trợ lý: “Tôi không muốn đi vào đó mua đồ, cậu thay tôi vào trong mua một ít bánh trung thu rồi ra đi.”
Người trợ lý lau mồ hôi, cậu ta cũng có hơi ngạc nhiên trước quyết định của Thịnh Tu Viễn, nhưng không phải ngạc nhiên vì Thịnh Tu Viễn không muốn vào, mà là vì sau khi ông chủ nhìn thấy tiệm cơm Bạch Ký xong,
Ông chủ không nói đi ngay lập tức, mà lại bảo cậu ta đi mua bánh trung thu giúp.
Trợ lý thầm nghĩ trong đầu, xem ra Thịnh Tu Viễn thật sự rất hài lòng với đồ ăn mà tiệm này làm, thế nên cậu ta đã mở cửa xe và bước xuống, đi tới tiệm cơm Bạch Ký. Còn Thịnh Tu Viễn thì ngồi ở trong xe, lặng lẽ đợi trợ lý quay lại.
Sau khi trợ lý mở cửa xe ra và đi vào, anh ta vốn nghĩ là trợ lý sẽ trở về với cái bánh trung thu mà anh ta muốn ăn.
Kết quả, trợ lý quay lại với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, nói: “Chủ tịch, người ta bán hết bánh trung thu rồi.”
“Đã bán hết rồi sao?” Thịnh Tu Viễn nghi ngờ nói, nghĩ đến mùi vị của bánh trung thu,
Anh ta cảm thấy việc đã bán hết bánh cũng không có gì là kỳ lạ. Ngay cả một người không thích ăn đồ ngọt như anh ta mà còn cảm thấy ăn ngon, thì có thể tưởng tượng được là những người khác thích đến bao nhiêu.
“Vậy ngày mai chúng ta lại tới.”
Thịnh Tu Viễn còn nói chưa dứt lời thì người trợ lý lại càng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Bà chủ nói, không bán bánh trung thu nữa.”
Thịnh Tu Viễn: “?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận