Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 340 - Sủi cảo chiên 10




Nước thịt và dầu hạt cải thẩm thấu vào lớp vỏ sủi cảo chiên khiến mùi vị của sủi cảo chiên không hề nhạt nhẽo mà mặn thơm sướng miệng. Trịnh Vân Phi đoán, cho dù là người thích ăn thịt không thích ăn vỏ sủi cảo chiên nhạt nhẽo, cũng sẽ không bỏ qua phần vỏ sủi cảo chiên này.
Sau khi Trịnh Vân Phi ăn xong một cái sủi cảo chiên thì không khỏi cảm thán, cho dù tiệm cơm Bạch Ký không có món ăn mà ông vừa ăn, chỉ có một phần sủi cảo chiên này thôi, ông cũng sẽ dậy sớm đến mua.
Ông chuẩn bị ăn một cái sủi cảo chiên nữa nhưng trợ lý lại chặn tay ông: “Thưa ông, không thể ăn nữa đâu, hôm nay lượng cơm ông ăn đã gấp hai lần bình thường, nếu còn ăn nữa sẽ không tốt đối với thân thể đâu.”
Trịnh Vân Phi bất mãn nói: “Dạ dày của tôi nói cho tôi biết, không hề gì.”
Trợ lý nói một cách đường đường chính chính: “Thật sự không được, tôi là trợ lý sinh hoạt của ông, ông đã từng đã nói với tôi, thuê tôi chính là để tôi giám sát chuyện ăn uống làm việc và nghỉ ngơi của ông, ông đừng khiến tôi khó xử.”
Trịnh Vân Phi thấy trợ lý nghiêm túc, cảm giác mình thất sách rồi.
“Ôi.” Trịnh Vân Phi thở dài.
Giữa lúc ông tiếc nuối thì thấy trợ lý vươn chiếc đũa, gắp một miếng sủi cảo chiên mà ông muốn ăn rồi nhét vào trong miệng, nói luôn mồm: “Ngon quá, ngon quá.”
Trịnh Vân Phi: “...”
“Tôi thấy cậu cố ý không cho tôi ăn, như vậy cậu có thể ăn nhiều hơn rồi.”
...
Sau khi Trịnh Vân Phi ăn xong bữa cơm này thì trở lại quán rượu. Lúc này, ông nhận được một cú điện thoại, tới từ tạp chí Ăn cả thế giới.
Biên tập hỏi: “Ông Trịnh, người của nhà hàng Cua nói cho chúng ta biết hôm nay ông có việc? Không sao cả, ngày mai họ vẫn sẽ chuẩn bị đồ ăn tốt nhất ở nhà hàng Cua để chiêu đãi các ông. Hình như ngữ khí của người phụ trách kia không tốt lắm, đoán chừng là bởi vì bị ông cho leo cây đấy.”
Trịnh Vân Phi khoát tay áo, thờ ơ nói: “Không cần quan tâm nhà hàng Cua nữa, tôi muốn hỏi anh, tiệm cơm Bạch Ký kia bây giờ số phiếu là bao nhiêu?”
“Tiệm cơm Bạch Ký.” Biên tập rtas xa lạ đối với cái tên này: “Xin ông chờ chút, tôi sẽ tra ngay.”
Biên tập kiểm tra số liệu phía sau, tìm kiếm dựa theo từ khóa, tìm được tiệm cơm Bạch Ký. Sau khi biên tập lật xem tin tức của tiệm cơm Bạch Ký, hơi nghi hoặc một chút, đây không phải là một cái quán cơm nhỏ ư, vì sao Ông Trịnh lại cố ý nhắc tới tên của nó?
“Ông Trịnh, tiệm cơm Bạch Ký đã có hơn ba ngàn phiếu.”
Trịnh Vân Phi nói: “Thế nhà hàng Cua có bao nhiêu phiếu?”
“Hơn năm mươi tư nghìn phiếu ạ.”
Trịnh Vân Phi nghe được kết quả này thì có chút bất mãn: “Dựa vào đâu mà số phiếu của tiệm cơm Bạch Ký còn chẳng bằng số lẻ của nhà hàng Cua?”
Biên tập: “???”
Biên tập nói: “Thưa ông, tôi không hiểu ý của ông. Nhà hàng Cua là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, có nhiều phiếu như vậy không phải là một chuyện rất bình thường ư?”
“Không cần anh cảm thấy, tôi cần tôi cảm thấy.” Trịnh Vân Phi nói: “Quyền lực số phiếu của điều tra viên và số phiếu của cư dân mạng không giống nhau, như vậy số phiếu của tôi trị giá bao nhiêu phiếu?”
Biên tập tìm đọc số liệu rồi nói: “Bởi vì ông là khách mời đặc biệt trong chuyên mục của chúng tôi nên chủ biên nói ý kiến của ông có giá trị tham khảo rất cao. Cho nên một phiếu của ông có thể bằng hơn năm mươi nghìn phiếu.”
“Được thôi, cậu bỏ phiếu của tôi cho tiệm cơm Bạch Ký.”
Biên tập: “???”
...
Nhân viên công tác nhà hàng Cua nghe thấy tên của tiệm cơm Bạch Ký thì khiếp sợ không thôi. Tại sao lại là tiệm cơm Bạch Ký? Tại sao ông Trịnh lại không đến nhà hàng Cua bọn họ mà chạy đến tiệm cơm Bạch Ký? Thật là khiến người ta không đoán ra.
Lúc nhân viên công tác rơi vào mê mang đối với cuộc đời, đồng nghiệp lại chạy tới, lớn tiếng nói: “Không hay rồi, tôi nghe người của tạp chí Ăn cả thế giới tạp chí nói, ông Trịnh đã bỏ phiếu cho tiệm cơm Bạch Ký rồi!”
Tim nhân viên công tác như hẫng một nhịp, vội vàng mở máy vi tính ra quan sát số liệu phía sau. Anh ta phát hiện số phiếu của tiệm cơm Bạch Ký từ hơn ba ngàn phiếu nhảy lên thành hơn năm mươi ba nghìn phiếu, chỉ kém một nghìn phiếu là có thể vượt qua nhà hàng Cua rồi!
Nhân viên công tác vội vàng tìm được số điện thoại của Trịnh Vân Phi, điện thoại được kết nối, giọng điệu anh ta thấp tha thấp thỏm: “Ông Trịnh, ông không đến nhà hàng Cua, chúng tôi có thể hiểu được, bởi vì ông có việc bận. Thế nhưng xin hỏi tại sao ông lại bỏ phiếu của mình cho tiệm khác?”
Nhất là cái tiệm cơm Bạch Ký kia!
Ai ngờ Trịnh Vân Phi nghe thấy lời nói của nhân viên công tác thì dường như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, ông cười một cái rồi nói: “Muốn bỏ thì bỏ thôi, nào có nhiều đạo lý như vậy. Lẽ nào trên phiếu của tôi viết tên nhà hàng Cua sao? Đừng tới tìm tôi nữa, phiền chết đi được.”
Nhân viên công tác: “???” Ông có biết lịch sự không vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận