Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 143 - Thịt viên 20




Khi cái nắp của nồi hầm được mở ra, mùi thơm của thịt heo, mùi thơm của thịt gà, mùi thơm của thịt vịt, mùi thơm của cải thảo, mùi thơm của sò hến khô v.v…hòa quyện với nhau, giống như một quả bom bị nổ, lập tức bao trùm trong không khí.
Thật thơm nha.
Mẹ của Khương Trú cẩn thận ngửi ngửi mùi vị trong không khí, bởi vì chấn động quá lớn, cả người thoạt nhìn có hơi ngốc ngốc.
Mấy vị phụ huynh khác so với mẹ của Khương Trú cũng không tốt hơn bao nhiêu, sau khi ngửi thấy mùi thơm của thịt viên, biểu tình vốn dĩ không nghiêm túc dần dần tan biến, thay vào đó là choáng váng.
Yếu tố mùi thơm thông qua dây thần kinh khứu giác, truyền đến bộ cảm biến toàn thân. Mẹ Khương Trú cảm thấy nước bọt của mình lập tức bắt đầu tiết ra, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Dưới sự thúc đẩy của ham muốn, mẹ của Khương Trú lập tức cầm đũa lên, đem thịt viên chọc tách ra, ăn một miếng thịt nhỏ, đôi mắt không nén nổi trợn to.
Vừa thơm vừa tinh khiết, vừa mềm vừa mượt, vừa non vừa dẻo.
Mẹ của Khương Trú từ trước đến nay luôn cẩn trọng, khi ăn luôn nhai kỹ nuốt chậm, từ trước tới nay chưa có khi nào không quan tâm đến hình tượng mà ăn như hổ đói.
Nhưng bây giờ, cô ấy cảm thấy mình hoàn toàn không có cách gì để duy trì lễ nghi của bản thân, hoàn toàn không có cách nào để ăn chậm nhai kỹ, chỉ muốn nhanh chóng đem thịt viên bỏ vào trong miệng, nhai thật kỹ càng, cảm nhận hương vị thơm ngon thuần túy mà từ trước đến nay chưa từng cảm nhận được.
Lúc mẹ Khương Trú còn rất nhỏ thì đã đi ra nước ngoài học tập, sau khi lớn lên thì kết hôn với người chồng cũng là người Trung Quốc, bởi vì từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, cho nên sở thích ăn uống cũng hướng ngoại. Cô ấy chưa từng ăn qua món ngon nào của Trung Quốc, cũng không hề đam mê đồ ăn Trung Quốc.
Năm nay thân thể của cha mẹ cô ấy xuất hiện vấn đề, cô ấy và chồng liền tạm thời đem công ty giao cho giám đốc chuyên ngành quản lý, đưa theo con trai về nước, thuận tiện chăm sóc cha mẹ.
Từ khi trở về nước đến bây giờ, cô ấy giống với Khương Trú, cũng luôn ăn không quen đồ ăn Trung Quốc, không phải là sính ngoại, mà là thực sự ăn không quen.
Tuy nhiên món thịt viên này lại khiến cô ấy hiểu rõ hóa ra trước đây nguyên nhân bản thân không thể ăn được đồ ăn Trung Quốc, chẳng qua là bởi vì cô ấy chưa từng gặp qua món nào ngon giống như phần thịt viên ở trước mặt. Nếu là phần thịt viên này, cô ấy cảm thấy bản thân vĩnh viễn sẽ ăn không ngán.
Phản ứng của mấy vị phụ huynh khác cùng với mẹ của Khương Trú dường như giống hệt nhau, sau khi bọn họ ăn thịt viên, thì lại không thèm nói chuyện với con của mình nữa.
Đám học sinh tiểu học đứng ở bên cạnh họ thấy họ ăn ngon như vậy, vốn dĩ bụng đã no căng rồi lại cảm thấy trống rỗng trở lại, nước miếng cũng đều sắp chảy ra.
"Bố cho con một miếng đi."
"Mẹ, con lại đói rồi, con cũng muốn ăn thịt viên."
Lúc nãy bố mẹ bọn nó vẫn luôn nâng niu bọn nó như châu như bảo, đặt trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, cho dù bọn nó đưa ra yêu cầu gì thì gần như đều sẽ đáp ứng bọn nó.
Ngay sau đó, đám học sinh tiểu học với khuôn mặt tràn đầy mong đợi mà nhìn bố mẹ của mình, cho rằng bố mẹ sẽ lập tức đem thịt viên chia cho bọn nó ăn.
Thế mà tất cả phụ huynh đều chần chừ một lúc, nếu là món khác, bọn họ tuyệt đối sẽ chia sẻ với con cái của mình, nhưng khi đối mặt với phần thịt viên này, bọn họ cảm thấy bản thân không thể mở miệng nói rằng sẽ đưa thịt viên cho bọn con ăn được.
Một bà mẹ khá mềm lòng nhìn thấy con thèm ăn đến mức bật khóc rồi, tốc độ ăn thịt viên dần dần chậm lại, nghĩ, nếu không thì cho con ăn một ít thôi, thật đáng thương quá.
Nhưng lúc cô ấy chuẩn bị nói, khi cô ấy nhai, thịt viên ở trong miệng ùn ùn chảy ra nước súp thơm nồng không gì sánh được.
Cô ấy trước giờ chưa từng uống nước súp nào ngon như vậy. Nước súp này là do thịt gà, thịt vịt, thịt heo và sò hến khô đun sôi ròng rã một ngày trời mới nấu ra, là vị ngon hoàn hảo mà loại gia vị như tinh chất bột gà không thể nào thay thế và vượt qua được, khiến cho cô ấy thậm chí muốn đem đầu đũa dính nước súp cũng nuốt luôn vào.
Thế nên, mấy đứa trẻ chỉ có thể nhìn thấy bố mẹ mình quay đầu lại, tiếp tục ăn lấy ăn để, thậm chí còn bưng nồi hầm lên, cả người quay lưng lại.
"Bố ăn như vậy, thì con không thể nhìn rồi."
Học sinh tiểu học: "..." Lẽ nào thật sự giống như mẹ nói, con là được nhặt từ đống rác về à?
Sau khi tất cả phụ huynh ăn xong thịt viên, bọn họ ngồi lên chỗ ngồi mà con mình mới vừa ngồi, thỏa mãn mà dựa vào lưng ghế, tận hưởng dư vị mới vừa rồi. Nếu có người vẫn luôn đứng ngoài quan sát, thì sẽ phát hiện biểu tình và hành động của bọn họ đều giống y chang con của mình.
"Đồ ăn ở cửa tiệm này quá ngon đi, là thịt viên động tay trước, không phải là lỗi của tôi."
"Tôi trước giờ chưa từng ăn thịt viên nào ngon như vậy, chả trách mấy đứa nhỏ lại lén lút chạy đến ăn."
Mấy đứa học sinh tiểu học thèm lâu như vậy, cả mặt trông thảm thương cực kì, mém chút nữa là khóc rồi.
Không ngờ mấy ông bố bà mẹ sau khi nhìn thấy biểu tình này của bọn nó, không những không an ủi, trái lại còn bắt đầu răn dạy và quở mắng bọn họ, vẻ mặt rất hung ác.
"Mẹ đối xử với con tốt như vậy, con đó giờ lại có thể chưa từng đưa mẹ đến đây ăn cơm, con đối xử với mẹ mình như thế sao?"
"Lúc trước con ăn đều đem đĩa liếm sạch sẽ, cũng không biết mang về cho bố mình một phần sao? Có phải hay không trước giờ bố chưa từng đánh con, cho nên con bay rồi?"
Học sinh tiểu học: "..." Thế nên yêu thương dần dần sẽ biến mất đúng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận