Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 202 - Bánh trôi hoa quế rượu ngọt 5




Húp xong một ngụm bánh trôi hoa quế rượu ngọt, ngọt trong lòng, sưởi ấm trong dạ dày.
Tô Mạt Mạt cắn một miếng rồi một miếng, rất nhanh đã ăn sạch bánh trôi hoa quế rượu ngọt. Mặc dù một bát bánh trôi hoa quế rượu ngọt có trọng lượng không ít, gần vơi sức ăn của Tô Mạt Mạt, nhưng mà giờ phút này Tô Mạt Mạt lại vuốt ve cái bụng, hoàn toàn chưa cảm thấy thỏa mãn.
Tầm mắt của cô ấy liếc về phía cá quế chiên xù và bồ câu úp xôi ở bên cạnh, lau nước dãi ở khóe miệng, chìa đôi đũa ra.
Kỷ Tử Hoài bên cạnh vốn đang chậm rãi dùng bữa, sau khi phát hiện Tô Mạt Mạt gấp gáp như vậy, cả người bắt đầu cảnh giác, gia nhập vào đội ngũ tranh giành đồ ăn.
Bạch Nhất Nặc bưng bát bánh trôi hoa quế rượu ngọt ngồi đối diện với hai người, cầm chiếc thìa gốm sứ hớp một ngụm rượu ủ, mãn nguyện mà híp mắt lại. Nếu mùa thu không nhìn thấy hoa quế, giống như thiếu đi cái gì đó. Cô nhìn những bông hoa quế vàng rực trong sân, ngửi thấy mùi hương ngào ngạt trong không khí, cảm thấy khắp người đều nhẹ nhõm.
......…
Kể từ khi khô bò xé sợi lên kệ đã trở thành một món ăn được ưa chuộng khác của Tiệm cơm Bạch Ký, mặc dù món ăn đắt khách này có hàm lượng nước, bởi vì mỗi món ăn ở Tiệm cơm Bạch Ký đều có nhiều thực khách trung thành.
Sở dĩ khô bò xé sợi trở thành món ăn best seller là vì, nó có ưu điểm mà các món ăn khác không thể thay thế...Sự tiện lợi.
Khô bò xé sợi không chỉ dễ đóng gói, mà còn rất tiện lợi khi ăn, Khô bò xé sợi giống như cua hấp cam, trở thành món ăn vặt được các học sinh Nhị Trung Hải Thị yêu thích nhất.
............
Trong một góc hành lang ở Nhị Trung Hải Thị, Trương Khả và Lý Phong Trạch đi bộ tới lớp khác, cùng nói chuyện với một cậu nam sinh. Đối phương cẩn thận móc ra một túi đựng màu trắng từ trong ngăn bàn, nhanh chóng đưa cho Trương Khả, vẻ mặt thận trọng: “Tuyệt đối đừng để người khác phát hiện, đây là một bí mật quan trọng.”
Trương Khả cầm lấy túi đựng màu trắng, nặng nề gật đầu: “Cảm ơn các cậu, cảm ơn tổ chức, mình sẽ không phụ lòng sự kỳ vọng của cậu.”
Trương Khả và Lý Phong Trạch quay lại hành lang sau khi đã nhận được đồ, nhìn trái nhìn phải một vòng phát hiện không có ai chú ý tới nơi này, sau đó nhẹ nhõm thở ra một hơi, lặng lẽ trở về lớp học.
Trong văn phòng, thầy Lưu lấy một gói khô bò xé sợi nhỏ trong cặp ra, cầm một miếng khô bò xé sợi bỏ vào miệng, cảm nhận được hương vị tươi ngon cay cay của thịt bò, cả người ngập tràn hơi thở hạnh phúc.
Ông ấy nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ phải lên lớp học, vì vậy tiếc nuối nhét miếng khô bò xé sợi vào lại túi, bước ra khỏi văn phòng.
Điều khiến thầy Lưu không ngờ tới chính là, ông ấy vừa ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy học sinh của mình với bộ dạng lén lút.
Hai mắt ông ấy trợn lên, sau một thời gian dài như vậy, ông ấy đã rất am hiểu hai người này, bộ dạng này của hai người, cho thấy đang muốn làm chuyện xấu!
Thầy Lưu rón ra rón rén, lặng lẽ đi theo sau hai người, muốn biết cuối cùng bọn họ muốn làm gì.
Sau khi Trương Khả và Lý Phong Trạch quay trở về lớp, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Mười mấy bạn học nhìn thấy hai người đã về, lập tức vây quanh, vẻ mặt lo lắng: “Đồ đâu rồi?”
“Đúng vậy, đồ đâu rồi? May lấy ra đi, mình không nhịn nổi nữa.”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Trương Khả mở túi đựng màu trắng ra: “Các cậu đều là người đã trả tiền, mỗi người một túi, cũng sẽ không có ai bị bỏ lại.”
Thầy Lưu ở ngoài cửa vểnh tai lên, vẻ mặt cảnh giác, bất kể thứ này là trò chơi hay là thẻ bài, dù sao chắc chắn không phải là thứ gì tốt, vô dụng với việc học.
Bắt kẻ trộm phải bắt được vật chứng.
Thầy Lưu yên lặng chờ một lúc, sau khi nghe thấy tiếng Trương Khả mở túi đồ ra, lập tức xông vào lớp học, lớn tiếng quát: “Các trò đang làm gì đấy!”
Một vài người sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của thầy Lưu, đồ trong tay bộp một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Nhưng mà bọn họ lại không có thời gian sợ sệt chủ nhiệm lớp, trái lại ngay lập tức cúi đầu xuống, khom lưng nhặt túi đồ trên sàn, sau khi nhìn thấy túi đồ không bị hư hại, đồ bên trong không bị rơi ra, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ nhìn thầy Lưu, nhỏ giọng phàn nàn.
“Làm mình sợ muốn chết, món này quý giá, tiền tiêu vặt một tuần của mình đấy.”
“Khoảnh khắc nó rơi từ trên tay mình xuống, mình cảm giác trái tim của mình như ngừng đập.”
Thầy Lưu phát hiện bọn họ phớt lờ ông ấy, tức giận nói: “Bị tôi tóm được rồi, còn không mau giao đồ chơi ra đây.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận