Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 295 - Rượu hoa cúc và bánh dày đường đỏ 20




Bạch Nhất Nặc nhìn bình rượu sứ trên tay của giáo sư Vương thì thấy nó rất quen mắt. Đó không phải rượu hoa cúc của cửa hàng cô sao?
Giáo sư Vương nhìn thấy Bạch Nhất Nặc đang nhìn mình vì vậy ông đắc ý mà nâng bình rượu hoa cúc lên: “Đây là rượu hoa cúc, học trò của tôi nói không thể mua được rượu hoa cúc này, tôi nhân lúc chúng không học kỹ thuật phần mềm mà đi học lớp tiếng Trung của ông Lý thì mở máy tính viết một chương trình, vì vậy mà ngày nào cũng được uống rượu hoa cúc.”
Bạch Nhất Nặc nhìn bình rượu sứ quen thuộc rồi rơi vào suy tư.
Hóa ra còn có cách cướp đồ ăn như vậy.
Giáo sư Vương gặp được người trẻ lại xinh xắn như vậy nên tự nhiên hào phóng, nói nhiều hơn bình thường một chút, vừa bình tĩnh vừa tự hào nói ra những gì mình đã làm.
Sau khi ông uống thêm một ngụm rượu hoa cúc thì hỏi: “Đúng rồi, cháu họ gì?”
“Cháu họ Bạch.”
Giáo sư Vương nghe thấy họ Bạch thì không khỏi suy tư một chút: “Cái họ này không thông dụng.”
“Thật trùng hợp, bình rượu hoa cúc này là ông mua ở chỗ tiệm cơm Bạch Ký, cháu là người quen của ông chủ ở đó sao?”
Sau khi nói xong thì giáo sư Vương lắc lắc đầu, cười nói: “Không thể trùng hợp như vậy được. Nếu phương pháp này của tôi mà bị ông chủ ở đó nghe được thì chắc chắn sẽ tức giận.”
Bạch Nhất Nặc vốn không muốn cho giáo sư Vương biết chuyện vì tình huống quá xấu hổ nhưng sau khi nghĩ lại thì cô không muốn giấu giếm nên nói: “Thật ra…cháu chính là bà chủ ở đó.”
Giáo sư Vương: “?”
Giáo sư Lý: “?”
Giáo sư Lý vội vàng nói: “Bà chủ, bà mau trị tội cái tên trộm già này đi, ông ta phá vỡ hết quy tắc rồi.”
Gian trá lại bị chính chủ phát hiện.
Giáo sư Vương giấu bình rượu hoa cúc sau lưng mình, ông che miệng lại, làm bộ bình tĩnh mà ho khan hai tiếng: “Bà chủ à, chuyện vừa nãy chỉ là tôi đùa thôi. Từ trước đến giờ tôi chưa từng viết chương trình để lấy rượu. Cháu đừng tưởng thật.”
Bạch Nhất Nặc: “...”
Đôi mắt hoa đào của Thịnh Hàn cong lên, anh ta không nhịn được mà cười khẽ. Làn da của anh ta trắng nên khi mỉm cười nhìn giống như có vầng ánh di chuyển trong mắt.
Anh ta nhìn Bạch Nhất Nặc một lúc sau đó mới ung dung hỏi: “Cô mở tiệm cơm sao?”
Bạch Nhất Nặc gật đầu.
“Tiệm cơm nằm ở đâu? Cô không định mời người nổi tiếng này đến đó ngồi một chút sao?”
Nếu như Thịnh Tinh đến không phải sẽ khiến cho Tô Mạt Mạt vô cùng sung sướng sao?
Vì vậy Bạch Nhất Nặc đưa cho Thịnh Hàn địa chỉ của tiệm cơm.
Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên, cô cúi đầu xuống nhìn điện thoại thì thấy đó là tin nhắn của Tô Mạt Mạt.
“Bà chủ à, chị chạy đi đâu vậy? Em thực sự lo lắng cho chị, bây giờ tụi em đang ở trung tâm phục vụ du khách, chị mau đến đây đi? Nếu không thì em sẽ phát loa thông báo tìm chị.”
Bạch Nhất Nặc vội vàng nhắn lại: “Chị lập tức đến, em đừng phát loa thông báo.”
“Tôi đi trước đây.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc nhắn tin xong thì liền cất điện thoại, chào tạm biệt Thịnh Hàn, nhanh chóng đi ra phía ngoài đình nghỉ mát.
Bạch Nhất Nặc đi theo lời nhắc đến trung tâm phục vụ du khách thì phát hiện hai người đang tựa lưng vào ghế, vừa uống rượu hoa cúc vừa thì ăn bánh dày đường đỏ.
Tô Mạt Mạt ăn khiến hai má phình ra giống như con chuột, vô cùng dễ thương, cả người đầy mãn nguyện: “Bánh dày đường đỏ này thật là ngon.”
Bạch Nhất Nặc đi đến bên cạnh bọn họ, thờ ơ nói: “Hai người nhàn nhã như vậy, làm sao có tâm trạng mà lo lắng cho chị.”
“Bà chủ, chị về rồi.”
Tô Mạt Mạt nhìn thấy cô quay lại thì hai mắt sáng rực lên, nghe thấy lời của cô thì lập tức phản đối: “Nếu như không ăn no thì làm sao có sức để đi tìm chị?”
“Em chỉ có lệ đối với chị thôi.” Bạch Nhất Nặc bán tín bán nghi, sau đó nói: “Em đoán xem vừa rồi chị gặp được ai?”
“Ai vậy?”
“Thịnh Tinh.”
Tô Mạt Mạt lập tức từ ghế chồm lên, sau đó bắt đầu ôm lấy cánh tay Bạch Nhất Nặc, vui vẻ nói: “Thật vậy sao? Thật vậy sao? Chị thực sự nhìn thấy Thịnh Tinh rồi. Bà chủ à, chị đúng là người may mắn nhất thế gian này.”
“Đúng rồi, anh ta còn cho chị chữ ký.”
“Nhanh, nhanh đưa cho em xem đi.”
Lúc Tô Mạt Mạt cầm lấy chữ kí thì vô cùng vui vẻ nhưng sau khi nhìn thấy chữ bên trong thì gương mặt hơi cứng lại, trong lòng vô cùng nghi ngờ: “Bà chủ à, nét chữ này nhìn không giống.”
“Sao lại không giống?”
“Chữ của Thịnh Tinh giống hình con chó bò khiến cho các bạn fan trêu đùa anh ấy suốt.”
Tô Mạt Mạt mở điện thoại của mình ra tìm chữ kí của Thịnh Tinh mở ra: “Chị nhìn xem, chữ này của Thịnh Tinh giống như chữ của học sinh tiểu học vậy, làm sao có thể kí được một chữ kí đẹp như vậy chứ?”
Bạch Nhất Nặc nghiêng đầu nhìn vào điện thoại Tô Mạt Mạt thì phát hiện đúng là hai chữ kí này không hề giống nhau.
Tô Mạt Mạt chỉ vào chỗ kí tên ở phần bên trên nói: “Hơn nữa, em nhìn kĩ chữ ghi ở trên này không phải Thịnh Tinh.”
Bạch Nhất Nặc tập trung nhìn vào thì phát hiện ở trên có ghi: “Hy vọng Bạch Nhất Nặc mỗi ngày đều vui vẻ-Thịnh Hàn.”
Bởi vì phải quay lại gấp nên cô cũng chưa có xem, những chữ trên này không giống với những gì cô nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận