Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 119 - Bánh trung thu da tuyết 19




Vũ Văn Hàng nhìn Bạch Nhất Nặc trước mặt, ánh mắt như tỏa sáng.
Bởi vì người trước mặt ngũ quan tinh xảo, da trắng như tuyết, mái tóc đen dài như thác nước, khí chất dịu dàng thuỳ mị, khiến cho người từng gặp qua biết bao nhiêu trai tài gái sắc như anh ta cũng phải cảm thán thốt lên một câu xinh đẹp.
Trong đầu Vũ Văn Hàng đã mường tượng ra hình ảnh Bạch Nhất Nặc khi tham gia showbiz, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động, hiện lên hình ảnh bản thân có thể kiếm được đầy túi tiền
"Tôi là người của công ty Phong Thuỵ, chỉ cần em là người có chút hiểu biết về showbiz, nhất định sẽ biết đến tên tuổi của công ty Phong Thuỵ. Tuy rằng Phong Thuỵ chưa so sánh được với mấy công ty truyền thông có tiếng khác trong showbiz, nhưng mấy năm nay cũng phát triển vô cùng tốt, nếu so sánh ở một vài phương diện, thì còn tốt hơn cả mấy công ty truyền thông lớn kia. Dưới trướng của công ty có rất nhiều ngôi sao hạng A. Em chỉ cần đồng ý kí hợp đồng với tôi, tôi sẽ giúp em giành được nhiều tài nguyên cấp A, dốc hết toàn lực để nâng đỡ em"
Đây là một đại ngộ vô cùng tốt, rất nhiều người cầu còn không được nữa đó.
Có người bạn mới quen mang theo cô bạn gái Lang mo (là những người mẫu trẻ không qua đào tạo và không có tố chất hình thể cần có của người mẫu thời trang cao cấp) đến tìm anh ta, anh ta còn không bằng lòng cho cô ta nguồn tài nguyên thế này, miễng cưỡng kí một cái hợp đồng loại C đã cho người bạn kia mặt mũi rồi ấy chứ.
Anh ta ở trên góc độ công việc cũng là người rất biết chừng mực, xứng đáng như thế nào thì sẽ được nhận tương đương như thế.
Vũ Văn Hàng lần đầu tiên gặp liền kích động muốn ký với Bạch Nhất Nặc hợp đồng loại A, phải biết rằng anh ta vừa ý với tướng mạo của Bạch Nhất Nặc nhiều thế nào.
Thế mà trong ánh mắt kỳ vọng chờ đợi của Vũ Văn Hàng, Bạch Nhất Nặc lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Xin lỗi anh, tôi không có ý nghĩ muốn gia nhập showbiz, tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại bây giờ của mình đã đầy đủ rồi."
Sau khi Vũ Văn Hàng nghe Bạch Nhất Nặc nói hết câu, đầu óc như mông lung, bên tai cứ như có con ruồi đang vo ve vo ve, cảm giác như kiểu Déjà vu (là ảo giác, cảm thấy quen thuộc trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào).
Được lắm, tại sao người này với Kỷ Tử Hoài lại kì quái giống nhau thế không biết?
Không đợi Vũ Văn Hàng tỉnh táo trở lại, Kỷ Tử Hoài đi đến.
Kỷ Tử Hoài mặt không vui: "Tại sao anh lại nói mấy lời đó với cô ấy?"
"Tại sao không được chứ? Cậu với em ấy là họ hàng sao?" Vũ Văn Hàng nói
Anh ta nhìn Kỷ Tử Hoài với Bạch Nhất Nặc trước mắt, cảm thấy hai ngươi giống họ hàng thật đấy, tướng mạo giống nhau, cách suy nghĩ cũng giống nhau, khiến cho anh ta phải hao tổn tâm trí.
Anh ta thấy Kỷ Tử Hoài kích động, nhịn không được mà tò mò nghĩ, phản ứng của Kỷ Tử Hoài sao lại dữ dội như thế nhỉ? Lúc trước anh ta chào mời Kỷ Tử Hoài, mặt không có tí cảm xúc nào, một tẹo cũng không có ảnh hưởng đến cậu ấy.
Lẽ nào người họ hàng này rất quan trọng đối với anh ấy?
"Bản thân cậu không muốn đi đóng phim, cũng không nên gây trở ngại cho quyết định của họ hàng mình chứ. Những việc thế này nên để cho bản thân họ tự quyết định, người xung quanh không nên nhúng tay vào. Với giá trị nhan sắc của cô ấy thế này, không tham gia showbiz thì đúng là phí của trời."
Kỷ Tử Hoài nhíu mày: "Cô ấy là cô chủ của tôi. Nếu như anh bắt cô ấy đi mất, khách hàng của tiệm phải làm sao đây?" Còn nữa tôi phải làm sao đây?
Kỷ Tử Hoài không có nói đoạn sau của câu, dù sao thì Bạch Nhất Nặc cũng không đồng ý thu anh ấy làm đồ đệ, anh ấy lo lắng những lời đó sẽ mang đến gánh nặng cho Bạch Nhất Nặc, khiến cô ấy phản cảm.
Vũ Văn Hàng khinh thường cười:
"Cái tiệm ăn nhỏ này tuy khách nhiều, nhưng giá món ăn rẻ như thế, tôi vừa mua bánh trung thu chỉ mất có 10 đồng 1 cái, cả ngày như thế, tiệm ăn kiếm được bao nhiêu tiền chứ. Hiện tại một ngôi sao hạng A tuỳ ý kiếm được bao nhiêu tiền cậu có biết không, một ngày hai trăm vạn (gần 7 tỷ VND) là chuyện nhỏ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận