Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 624 - Thủ đô 22




Bạch Nhất Nặc nghe Kỷ Tử Hoài giải thích xong thì bừng tỉnh, cái này khá giống ngự trù cổ đại.
Nhưng phần thưởng này không hấp dẫn cô.
Tiệm cơm Bạch Ký là tiệm do chính cô mở, cô nắm toàn quyền trong tay, làm công cho mình. Nếu như cô đến nhà khách Chính phủ thì sẽ là đi làm công cho người khác.
Tục ngữ có câu, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, nói ẩu nhưng cũng có lý.
Cho dù thắng, cô cũng không cần phần thưởng này.
Lúc mọi người xì xào bàn tán, có người đặt câu hỏi: “Tư cách vào nhà khách Chính phủ đã có thể được xem là rất lợi hại rồi. Anh nói phần thưởng thứ ba là cái gì?”
Nhân viên công tác giải thích: “Phần thưởng thứ ba là tư cách cầm dao trong bữa tiệc do Chính phủ tổ chức.”
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, các đầu bếp đưa mắt nhìn nhau, khiếp sợ không thôi, á khẩu không trả lời được.
Bữa tiệc do Chính phủ tổ chức, ý nghĩa như tên, là bữa tiệc cấp quốc gia. Nó là một lần biểu diễn văn hóa đặc thù, là hình thức quốc điển quan trọng.
Bữa tiệc do chính phủ tổ chức có yêu cầu rất cao đối với đầu bếp. Nếu như một người đầu bếp được một lần cầm dao ở bữa tiệc do chính phủ tổ chức trong suốt kiếp hành nghề của anh ta thì đó là một loại vinh dự không gì sánh bằng.
Lần tranh tài này là một cuộc thi đấu đầu bếp thanh niên. Họ phong nhã hào hoa, nhưng địa vị có hạn.
Cầm đao ở bữa tiệc do chính phủ tổ chức là chuyện mà rất nhiều đầu bếp đã có tên tuổi vang dội đều rất mong mỏi, càng chưa nói tới những đầu bếp thanh niên này.
Trong lòng mọi người chợt hiện lên một suy nghĩ, Đêm tìm vị không hổ là thi đấu do CCTV tổ chức, thật lợi hại!
Nhân viên công tác giải thích tiếp: “Nhưng tình huống cụ thể còn phải xem sắp xếp sau đó. Nếu như đầu bếp chọn ra không thích hợp chuyện này, không nhận được sự công nhận của các đầu bếp có thâm niên thì vẫn sẽ bị xoá tên. Hơn nữa cho dù thích hợp chuyện này cũng chưa chắc có thể làm người có tiếng nói quan trọng, vẫn phải xem năng lực cá nhân.”
Tuy là nhân viên công tác nói rất nhiều hạn chế, tạt cho các đầu bếp một gáo nước lạnh nhưng lòng của mọi người vẫn hừng hực.
Cho dù chỉ treo cái danh ở trong bữa tiệc do chính phủ tổ chức một lần, làm đầu bếp dao thớt thì cũng là một loại vinh dự cực cao.
Trong trăm vị tuyển thủ này, chỉ có rất ít người có thể giữ được sự trấn định.
Ông ngoại của Kỷ Tử Hoài - Viên Ôn - có cha từng cầm dao trong bữa tiệc do chính phủ tổ chức, nhưng bọn họ là bọn họ, không phải là đám con cháu bọn họ.
Mặc dù Kỷ Tử Hoài và anh em nhà họ An không kích động như những người khác nhưng rõ ràng cũng bị xúc động.
Bạch Nhất Nặc là người bình tĩnh nhất trong này, dáng vẻ bình thản ung dung khiến mọi người không khỏi liếc nhìn.
Em trai An Thanh hỏi cô, giọng điệu có phần kích động: “Cô không kinh ngạc ư, đây chính là bữa tiệc do chính phủ tổ chức đấy.”
Bạch Nhất Nặc nghĩ thầm, bữa tiệc do chính phủ tổ chức à, cô làm nhiều lắm rồi.
Bạch Nhất Nặc cười: “Kinh ngạc chứ.”
An Thanh nhìn dáng vẻ của cô, có phần cạn lời: “Cô gạt người, vừa rồi mặt cô không chút cảm xúc. Nếu như có thể tham gia bữa tiệc do chính phủ tổ chức thì đúng là một lần hành động thành danh cả thiên hạ đều biết.”
“Tôi không lừa cậu.” Bạch Nhất Nặc nói: “Nếu như có thể tham gia thì tôi cũng rất muốn đi.”
Bây giờ cô đã không còn là nữ quan Thượng Thực của kiếp trước nữa, Ngự trù đứng đầu, có cơ hội tốt này thì đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Anh trai An Án nghe thấy lời nhân viên công tác nói thì dục vọng chiến thắng trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Cậu ấy cách Bạch Nhất Nặc khá xa, thế là dịch bước chân, chuẩn bị đi về hướng Bạch Nhất Nặc.
Nhưng khi cậu đi đến gần Bạch Nhất Nặc, cậu ấy phát hiện đã có một người đứng trước mặt cô.
Người này tóc thì màu đen, mắt lại xanh biếc, mặt mày sắc sảo, mũi cao thẳng, rõ ràng là một con lai.
Khương Tân Di cúi đầu nhìn Bạch Nhất Nặc, âm thanh trầm thấp, ý chí chiến đấu sục sôi: “Chờ mong cuộc thi đấu với cô, tôi sẽ không thua đâu.”
Bạch Nhất Nặc cười: “Chân thành hy vọng cậu có thể thăng cấp, đúng rồi, nhớ kỹ đánh cược giữa chúng ta.”
“Sẽ không quên.” Khương Tân Di gật đầu nói.
An Án nghe thấy họ nói: “???”
Bạch Nhất Nặc đã đánh cược với cậu ta, còn đánh cược với người kia nữa ư?
Trong lòng An Án có phần mờ mịt, mặc dù vụ cá cược này là do mình nói ra nhưng sao lại có cảm giác dường như mình bị mắc lừa nhỉ?
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy An Án qua đây thì cười dịu dàng với cậu ấy.
Cô không hề chán ghét những thanh niên tuổi trẻ nhiệt huyết, dù sao về sau có thể sẽ là người dưới trướng, tất nhiên phải bao dung hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận