Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 110 - Bánh trung thu da tuyết 10




Nhưng khi cơ số lớn thì sẽ có nhiều sơ hở hơn. Ngay lúc thầy Cao vô thức quay đầu lại một lần nữa, bạn cùng bàn của Hứa Vân Khải đã lặng lẽ đặt chiếc bánh trung thu trên tay vào lại hộc bàn, nhưng cậu ta lại ngạc nhiên khi phát hiện bạn cùng bàn của mình thế mà vẫn đang cầm bánh trung thu với vẻ mặt mơ màng.
Hứa Vân Khải ăn đến quá mê mẩn, khiến cậu ta phạm vào sai lầm trí mạng nhất, đó là quên quan sát giáo viên trên bục giảng.
Lúc bạn cùng bàn vươn tay ra muốn nhắc nhở Hứa Vân Khải thì đã quá muộn rồi.
Thầy Cao đã phát hiện ra Hứa Vân Khải đang cầm bánh trung thu nhân thịt băm, ăn đến mức đầu cũng không ngẩng lên.
Thầy Cao bước tới với vẻ mặt giận dữ, lục hộc bàn của đối phương và lấy đi tất cả những chiếc bánh trung thu mà Hứa Vân Khải đã nếm qua, cũng như những cái chưa ăn.
Bởi vì thầy Cao đi xuống quá gấp, một số học sinh thấy thế thì luống cuống, vội vàng cất bánh trung thu đi. Biên độ động tác của bọn họ rất lớn, làm thầy Cao lập tức chú ý tới.
Năm phút sau, thầy Cao cầm những chiếc bánh trung thu trên tay, vừa chấn động, mà lại vừa tức giận nhìn mười học sinh bị ông phạt đứng.
"Các em còn là học sinh tiểu học sao? Thế mà lại ăn vụng ở trong lớp! Thầy thấy các em chính là thiếu học toán. Hôm nay thầy sẽ phát gấp đôi bài thi để cho các em làm, các em tự ngẫm lại mình đi."
Mười học sinh bị phạt đứng ủ rũ cúi đầu, mặc dù biết mình đã làm sai, nhưng vẫn không thể ngừng nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh trung thu trên tay thầy Cao.
Làm bài thi cũng được, nhưng có thể trả lại bánh trung thu cho bọn họ không?
Nó vừa mới ra lò, là thời điểm tốt nhất để ăn đấy!
Vẫn không có khả năng trả lại cho bọn họ, sau khi thầy Cao dạy cho họ một bài học, ông ấy tức giận xách một túi bánh trung thu mang về văn phòng.
Thầy Cao tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp bọn họ, sau đó đặt túi bánh trung thu lên bàn của giáo viên chủ nhiệm: "Học sinh bây giờ đúng là càng ngày càng khó lường, lại còn dám ăn vụng ở trong tiết của tôi, tiếp tục như vậy thì làm sao học tốt môn Toán được, tôi thấy là các em ấy thiếu sự giáo dục của Gauss Leibniz Newton Hilbert!"
Lúc đầu chủ nhiệm lớp hơi bối rối, như lọt vào trong sương mù, nhưng sau khi nghe xong lời của thầy Cao, dần dần hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô nhanh chóng xoa dịu vị giáo viên già này: "Học sinh của lớp tôi rất nghiêm túc mà, sao có thể ăn vụng ở trong lớp được?"
Thầy Cao nói: "Tôi đổ oan cho học sinh làm gì chứ, mấy thứ này đều là do tôi tìm được từ chỗ các em ấy. Mấy nam sinh nghịch ngợm nhất cùng mấy nữ sinh ngoan ngoãn nhất của lớp các người đều đang ăn đấy. Lúc ấy tôi rất sốc. Nếu như là mấy nam sinh nghịch ngợm kia ăn vụng, thì tôi còn có thể chấp nhận được, nhưng mà lớp trưởng nghe lời tôi nhất thế mà cũng đang ăn vụng, gọi là bánh trung thu da tuyết gì đó, tức chết tôi rồi."
"Mấu chốt là sau khi tôi đem những thứ này đi, các em ấy còn có bộ dạng không vui. Cô xem các em ấy nói gì đi."
Chủ nhiệm lớp cũng khá sốc khi nghe được lời của thầy Cao, khó có thể tưởng tượng nổi một học sinh ngoan như lớp trưởng chuyên Toán lại ăn vụng ở trong lớp. Trong lòng của cô ấy vô cùng hiếu kỳ, muốn biết vì sao, thế là cô ấy tò mò cầm chiếc túi trước mặt lên, lấy một cái bánh trung thu da tuyết ra.
Vừa nhìn thấy bánh trung thu da tuyết, chủ nhiệm lớp bỗng sững sờ. Đó là bởi vì chiếc bánh trung thu da tuyết này quá đẹp, thuần khiết như ngọc, trắng ngần như tuyết, khiến người ta không dám có nửa điểm khinh nhờn.
Chủ nhiệm lớp thậm chí còn băn khoăn không biết đây có thực sự là thức ăn, mà không phải là mô hình hay không?
Chủ nhiệm lớp nhịn không được mà cắn một miếng bánh trung thu da tuyết vị kem trứng, hai mắt lập tức mở to.
Bánh trung thu da tuyết vị kem trứng ăn vào có độ lạnh, lớp da tuyết mềm dẻo, mùi kem trứng bên trong xộc vào mũi thơm lừng. Cả chiếc bánh trung thu mềm đến mức không thể tưởng tượng nổi, cho phép người ta có thể cắn từ bên ngoài xuống mà không có trở ngại nào, cảm nhận được phần nhân thơm ngon bên trong. Nhưng da tuyết cũng không phải quá mềm, nhai mấy lần sẽ cảm thấy da tuyết không chỉ mềm bình thường, mà còn có độ dẻo.
Bánh trung thu da tuyết vừa dẻo vừa mềm, khiến người ăn vừa vào miệng liền có cảm giác thỏa mãn.
Một lát sau, chủ nhiệm lớp nhìn vào tay mình, mà trong tay của cô ấy không có thứ gì ngoại trừ bao bì, lúc này mới nhận ra rằng mình đã ăn xong.
Thầy Cao ở bên cạnh vẫn đang tỏ thái độ bất mãn, rõ ràng là bị học sinh chọc cho tức giận: "Cô là chủ nhiệm lớp, nhất định phải giáo dục các em ấy cho thật tốt, để các em ấy biết lỗi của mình. Mặc dù các em ấy nói là do bánh trung thu quá ngon, cho nên không nhịn được. Nhưng bánh trung thu thì có gì ngon? Tôi thấy các em ấy là đang kiếm cớ lười biếng. Mặc dù thi vào được Nhị trung Hải Thị, nhưng điều đó tuyệt đối không có nghĩa là các em ấy sẽ vững vàng tiến danh trong trường. Nếu các em ấy không sửa đổi thái độ, sớm muộn gì cũng nếm mùi cực khổ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận