Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 337 - Sủi cảo chiên 7




“Là tôi quá lo rồi.” Nhân viên công tác gật đầu, như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, có phải điều tra viên của Ăn cả thế giới sắp tới rồi không? Mau bảo cửa hàng chuẩn bị, nghênh đón cho tốt.”
“Ăn cả thế giới” là tạp chí quyền uy, phép tính bỏ phiếu phức tạp, không lựa chọn chỉ dùng cách bỏ phiếu trên mạng bởi vì chỉ nhìn vào bỏ phiếu trên mạng cũng không khách quan, hơn nữa dễ dàng làm giả. Trong lúc áp dụng bỏ phiếu trên mạng, Ăn cả thế giới vẫn sẽ phái ra rất nhiều điều tra viên. Những điều tra viên này không phải biên tập và ký giả của tòa soạn mà là nhà phê bình ẩm thực chuyên nghiệp.
Nhân viên công tác nói: “Tôi có tin tức nội bộ, nghe nói điều tra viên đến tiệm chúng ta là ông Trịnh, nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng Hải Thị. Nếu như có thể đạt được đánh giá tốt của ông ấy thì khẳng định lần này chúng ta sẽ lấy được giải độ hot, nói không chừng còn tăng lên, lấy được hạng đầu.”
...
Trịnh Vân Phi đã ngoài năm mươi, ra ngoài một chuyến thôi mà chung quanh có rất nhiều trợ lý.
Trên xe, sau khi trợ lý nhận được một cú điện thoại liền nói cho Trịnh Vân Phi: “Thưa ông, người của nhà hàng Cua đã chuẩn bị xong thức ăn trong tiệm, đang chờ chúng ta đến đấy ạ.”
Trịnh Vân Phi thở dài: “Trước kia tôi từng ăn cua của nhà hàng Cua rồi, rất bình thường. Cách đầu bếp xử lý quá tạp, phá hủy mùi vị vốn có của cua. Còn không bằng tôi ăn cua trên thuyền ở hồ Dương Trừng, mùi vị ấy mới là tươi thật.”
“Nếu như tôi tới đó thì khẳng định sẽ trông thấy một buổi xã giao, khẳng định họ sẽ đưa tiền vào quà để tôi cho đánh giá tốt, thật là phiền phức, tôi không muốn nói dối. Ôi, không biết từ khi nào mà phê bình ẩm thực đã biến chất rồi.”
Trợ lý an ủi rằng: “Thưa ông, chỉ là đi qua một lần mà thôi. Nếu như ông thật sự không muốn đi thì chúng ta hoàn toàn có thể từ chối đến nhà hàng Cua. Với địa vị của ông, họ sẽ không dám nói gì đâu.”
Trịnh Vân Phi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vừa đi vừa xem vậy, nếu như không đến nhà hàng Cua thì tôi cũng không nghĩ ra buổi tối nên ăn cái gì.”
Tài xế lái xe về hướng nhà hàng Cua, Trịnh Vân Phi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, như đang đờ ra vậy. Ngay lúc chạy đến Nhị Trung Hải Thị, Trịnh Vân Phi như thể nhìn thấy gì đó, đột nhiên nói: “Dừng xe.”
Xe dừng lại phát ra tiếng, trợ lý tò mò hỏi: “Thưa ông, sao vậy ạ?”
Trịnh Vân Phi nói: “Sau khi tan học, đám học sinh này không đi đâu hết mà đều đổ dồn vào một phương hướng, đúng là ứng với một từ, nối đuôi nhau mà ra.”
Trợ lý nhìn ra phía ngoài cửa sổ, phát hiện tình huống đúng như Trịnh Vân Phi nói, chỉ có một số ít học sinh đứng tại chỗ, còn phần lớn học sinh đều đi đến một con đường khác. Không, dùng từ đi không thể hình dung tốc độ của chúng, nên dùng chạy để hình dung.
Dân bản xứ biết địa phương có cái gì ngon, chắc chắn đám học sinh này biết chung quanh đây tiệm nhà ai ngon. Trịnh Vân Phi mở cửa xe bước xuống, đi theo sau đám học sinh này.
Ông kéo một học sinh lại hỏi: “Các cháu đi làm gì vậy?”
Trương Khả nhìn người ông hiền lành đó, nói: “Ăn cơm ạ!”
Bây giờ chính là giờ cơm, đám học sinh này đi ăn cơm không có gì lạ. Trịnh Vân Phi nhìn thấy đám học sinh này lũ lượt đi ăn cơm, cảm giác thân thiết giống như nhìn thấy con cái mình vậy: “Các cháu đi đâu ăn thế?”
“Đến tiệm cơm Bạch Ký ở chợ đen ăn ạ, cháu phải tới nhanh nếu không đợi lát nữa sẽ không mua được.”
Trong lòng Trịnh Vân Phi dấy lên sự hiếu kì, theo Trương Khả đi tới tiệm cơm Bạch Ký, mắt chợt sáng ngời lên. Thật đông người! Trịnh Vân Phi nhìn thấy đúng lúc tiệm cơm Bạch Ký đông người nhất, không chỉ là giờ cơm, còn cộng thêm giờ tan học của học sinh nên cửa bị vây chật như nêm.
Trịnh Vân Phi nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng những không cảm thấy đau đầu, ngược lại còn thấy bất ngờ, kinh nghiệm nói cho ông biết, loại tiệm thế này chắc chắn rất ngon!
...
Nhân viên công tác nhà hàng Cua thấy chẳng mấy chốc sẽ đến thời gian hẹn mà Trịnh Vân Phi mãi không đến, không khỏi oán giận: “Sao ông Trịnh lại không đúng giờ như thế? Quà của chúng ta đã chuẩn bị xong cho ông ấy rồi mà.”
“Có lẽ trên đường có chuyện gì làm chậm trễ, ông ấy là người bên ngoài, bây giờ còn là giờ cao điểm tối, có lẽ bị kẹt xe.” Đồng nghiệp nói: “Qua mười phút nữa tôi sẽ gọi điện thoại thúc giục.”
Trong lòng nhân viên công tác đột nhiên tự nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt, suy nghĩ một chút và nói: “Ông Trịnh sẽ không cho chúng ta leo cây chứ?”
Đồng nghiệp không nhịn được mà xì khẽ: “Làm sao có thể? Nhà hàng Cua là nhà hàng có mặt mũi ở Hải Thị, ông ấy không thể không đến nhà hàng như chúng ta mà đến nhà hàng kém nhà hàng Cua của chúng ta.”
Nhân viên công tác gật đầu: “Anh nói rất đúng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận