Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 211 - Bánh trôi hoa quế rượu ngọt 14




Biên tập Nhật Báo Hải Thị ở vòng bạn bè thấy được người khác chia sẻ bài viết.
Lúc anh ta nhìn thấy bài viết, trước mắt liền sáng rực, anh ta đang lo lắng không có tư liệu đời sống, bài viết này đã phản ánh được nhiều hiện tượng của xã hội, ví dụ như áp lực của sinh viên đại học, áp lực tìm việc làm, áp lực sinh hoạt hằng ngày của sinh viên, đây là một chủ đề rất hay, đáng để đào sâu.
Trải qua nhiều lần trau chuốt, biên tập cũng viết xong một phần bản thảo, đem tiếng khóc của sinh viên Hải Thị làm phần mở đầu, phân tích kỹ càng lại nguyên nhân nóng nảy của đối phương ở vòng bạn bè.
“Cậu sinh viên sụp đổ này đã phản ánh thay cho tất cả sinh viên đang phải đối mặt với khốn cảnh. Việc cảm xúc đối phương suy sụp đã trở nên “hot” trên vòng bạn bè, nói rõ chuyện này làm rất nhiều người sinh ra đồng cảm. Nhất định ở cạnh bạn có người đã trải qua khốn cảnh này, có lẽ là người thân của bạn, có lẽ là bạn bè của bạn…”
Nhật Báo Hải Thị nội tình thâm sâu, có được một lượng lớn người xem. Tuy rằng phần bài báo này cũng không có leo lên hotsearch, thế nhưng cũng có lượt xem tương đối cao. Người theo dõi Nhật Báo Hải Thị đều sôi nổi để lại bình luận.
“Ôi, dáng vẻ cậu ta khóc thút thít thật sự rất có sức hút, tôi cũng đã từng trải qua như vậy.”
“Tôi dành ba ngày ba đêm để đưa ra bản thảo thiết kế cho bên A, đối phương biểu thị không hài lòng muốn tôi sửa, suốt đêm tôi sửa lại ba lần, anh ta nói với tôi vẫn là bản đầu tiên tốt nhất.”
Dưới sự tái bản của Nhật Báo Hải Thị, sinh viên khóc thút thít này “bạo” rồi, tiếp tục sử dụng xưng hô của Nhật Báo Hải Thị, được mệnh danh là người sinh viên sụp đổ.
Vài ngày sau, Chu Hiểu Khải nhìn chằm chằm tờ báo Nhật Báo Hải Thị vừa cho ra lò, trên trang bìa có một bức ảnh, trên ảnh chụp đúng là mình.
Tuy rằng bởi vì ngày mưa mịt mù nên không nhìn rõ lắm, thế nhưng chỉ cần những người quen anh ta nhìn qua liền có thể nhận ra.
Anh ta nhìn tấm hình xấu xí này, lại muốn khóc một chút.

Mấy ngày nay Chu Hiểu Khải nhận được vô số câu hỏi, có đến từ người thân, cũng có đến từ bạn bè.
Mẹ anh ta cẩn thận hỏi: “Tiểu Khải à, gần đây có phải phí sinh hoạt của con không đủ hay không, nếu như không đủ có thể nói mẹ. Họ hàng chúng ta đều biết chuyện này của con, đều hỏi mẹ gần đây con gặp phải chuyện gì đau lòng lắm nên mới đến như thế?”
Chu Hiểu Khải trấn an mẹ một lúc, lại nhận được điện thoại của bạn.
Bạn bè sợ anh ta làm ra chuyện dại dột: “Chu Hiểu Khải cậu không nên làm chuyện gì ngu ngốc đâu đấy, gắng gượng đều sẽ qua thôi, ngàn vạn lần đừng nghĩ nữa, cơm rớt rồi mua lại một phần là được.”
“Mua không được!”
Bạn anh ta không đề cập đến còn tốt, vừa nhắc tới Chu Hiểu Khải càng khó chịu.
Sở dĩ tâm tình anh ta suy sụp, còn không phải là vì tiệm cơm Bạch Ký sao. Mùa cua chính thức đến, người xếp hàng mua cua hấp cam ngày càng dài.
Chu Hiểu Khải cầm cua hấp cam, khô bò xé sợi và ly rượu ngọt trở về trường. Đột nhiên một trận cuồng phong kéo tới, xíu chút nữa thổi bay cả chiếc ô của anh ta. Bởi vì hộp cơm trong tay rất nặng, anh ta không cẩn thận không cầm chắc, hộp cơm trong phút chốc rơi xuống mặt đất.
Lúc ấy Chu Hiểu Khải nhìn thấy một mảnh hỗn độn trên mặt đất, đầu đều ngốc, trong đầu không ngừng nghĩ đến cảnh tượng anh ta vì cua hấp cam mà xếp hàng.
Hu hu hu, người khác biết anh ta nỗ lực bao nhiêu sao!
Anh ta phải đội mưa rền gió dữ, xếp hàng ba tiếng đồng hồ, chân đều đã tê rần mới mua được cua hấp cam.
Anh ta cảm thấy trên mặt đất không chỉ là cua hấp cam, mà còn có tim của anh ta.
Trong lúc anh ta đang đau lòng, bởi vì gió lớn, tán dù mạnh mẽ chọc vào mũi anh ta, một trận đau nhức kéo tới, anh ta không nhịn được mới khóc lên.
Chu Hiểu Khải một bên hứng chịu nỗi đau khó có ai có thể chịu được, một bên đau lòng muốn chết, hai loại thống khổ này kết hợp với nhau khiến anh ta khóc rống vài tiếng, nghẹn ngào thật lâu: “Cơm của tôi!”
Anh ta cho rằng dưới ô không ai có thể nhìn thấy, ai ngờ lại bị ký túc xá nữ sinh đối diện chụp được.
Còn ai có thể chết hơn anh ta sao?
Nhất là đối phương còn đăng bài trên trang tỏ tình, bài viết còn bị Nhật Báo Hải Thị đăng lại!
Hiện tại, những người ở phòng ngủ xung quanh đều không còn gọi anh ta là Chu Hiểu Khải, mà gọi là người sinh viên sụp đổ. Bình thường anh ta đi đường đều bị những người không quen biết chỉ chỉ trỏ trỏ: “Cậu xem cậu ta không phải là người sinh viên sụp đổ kia sao?”
Chu Hiểu Khải: “..... Không bằng đến sao Hỏa định cư đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận