Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 522 - Cháo mồng tám tháng Chạp 1




Qua đông chí, Hải Thị đã vào mùa đông, không khí càng ngày càng lạnh lẽo, hôm tết dương lịch có một trận mưa kèm tuyết, trong không khí lộ ra cái giá rét thấu xương khiến người ta không thể không trùm quần áo dày lên.
Bạch Nhất Nặc lấy một bộ quần áo bông màu hồng cánh sen từ trong tủ quần áo ra mặc vào, quần áo làm nổi bật làn da trắng như tuyết trên người.
Tuy là thời tiết càng ngày càng lạnh nhưng không ảnh hưởng đến việc nấu ăn của cô. Phòng bếp có máy điều hòa không khí, tay lộ ra bên ngoài không hề cảm thấy lạnh, nếu như phải rửa chén thì đã có máy rửa bát, nếu như muốn quét dọn thì đã có robot quét dọn. Ngoài ra, còn có ba nhân viên phục vụ rất chịu khó, Bạch Nhất Nặc thường xuyên chưa nhắc nhở họ quét tước, họ đã khiến trong tiệm trở nên sáng sủa sạch sẽ, không dính một hạt bụi.
Trừ ba người bọn họ ra, Samoyed cũng có ích.
Lúc nghỉ ngơi, Bạch Nhất Nặc thường ôm con Samoyed kia, vùi tay vào trong lông tơ màu trắng sạch sẽ của nó, vừa ấm áp vừa dễ dùng hơn găng tay, bất kể che bao lâu cũng sẽ không trở nên lạnh.
Mùng sáu tháng chạp, Bạch Nhất Nặc làm xong tất cả mọi chuyện, rửa sạch tay, sau đó ôm lấy Samoyed. Trong nháy mắt ở trên không, Samoyed như bị bóp giữ yết hầu vận mệnh, đành phải phối hợp theo động tác của Bạch Nhất Nặc. Nó ngoảnh lại dùng đôi mắt ướt át nhìn Bạch Nhất Nặc, chớp chớp mắt dường như đang nói “Thật hết cách với chị, vậy cho chị ôm một hồi đấy.”
Ai biết Bạch Nhất Nặc ước lượng trọng lượng của Samoyed, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, như có điều suy nghĩ nói: “Có phải mày lên cân rồi không?”
“Gâu.” Samoyed nghiêng đầu.
Cảm giác của Bạch Nhất Nặc đối với trọng lượng rất chính xác, cô ôm Samoyed lên cân điện tử bên cạnh, phát hiện quả nhiên nó mập lên gần nửa cân.
Samoyed là chó con chỉ mới sinh ra không bao lâu, lúc trước thể trọng rất nhẹ, ôm trong tay rất lâu cũng không cảm thấy mệt. Nhưng chó nhỏ là sinh vật thấy gió là lớn, nếu như dinh dưỡng đủ thì lớn lên rất nhanh.
Bạch Nhất Nặc áng chừng Samoyed, nếu như nói trước kia nó giống như một món đồ chơi bằng lông, hiện tại món đồ băng lông này đã biến thành đặc ruột rồi.
Thế là Bạch Nhất Nặc đặt Samoyed xuống, vỗ vỗ lưng nó, cười nói: “Đi chơi đi.”
Samoyed rời khỏi cái ôm ấm áp của Bạch Nhất Nặc, có phần không biết làm sao ngẩng đầu nhìn cô.
“Gâu” Nó kêu hai tiếng, dường như đang nói: “Chị làm sao thế, không phải muốn ôm em một lát sao?”
Bạch Nhất Nặc xoa xoa đầu của nó, cảm nhận lông tơ nhỏ mềm của nó: “Ôm không nổi.”
Samoyed mất đi đãi ngộ vốn có, đảo quanh ở bên chân Bạch Nhất Nặc, vẻ thong dong lúc trước đã biến mất, trở nên cực kì sốt ruột.
Bạch Nhất Nặc thấy thế, đành phải bất đắc dĩ nói: “Ngoan, đợi lát nữa làm đồ ăn cho mày, đừng quấy.”
Chó chỉ số IQ rất cao, Samoyed nổi danh xinh đẹp ở trong loài chó, chỉ số IQ cũng thông minh cấp trung, tâm trí giống đứa bé con người. Con Samoyed mà Quý Dư Trì mua càng thông minh hơn, rất biết xem vẻ mặt người khác, lúc nghe thấy một vài từ then chốt sẽ nhanh chóng đưa ra phản ứng.
Nếu như hỏi nó chữ ấn tượng sâu sắc nhất sau khi đi tới tiệm cơm Bạch Ký là cái gì thì đó chính là ăn.
Lúc nó vừa nghe đến chữ ăn quen thuộc này, lập tức không lộn xộn, lắc đuôi đợi ăn.
Bởi vì từng ôm con chó nhỏ, Bạch Nhất Nặc dùng xà phòng rửa tay rửa cẩn thận mới đi nấu cơm. Sắp đến ngày mồng tám tháng chạp, cô chuẩn bị làm một món cháo mồng tám tháng chạp.
Trước đó cô đã mua rất nhiều hoa quả khô trở về, bao gồm táo đỏ hạt sen hạch đào hạt dẻ long nhãn các loại, chủng loại không dưới hai mươi loại, những thứ này đều là nguyên liệu làm cháo mồng tám tháng chạp.
Cô đặt một cái mẹt rất lớn ở trên bàn đá trong sân, sau đó bày các loại hoa quả khô ra, cẩn thận bỏ hạt của các loại hoa quả khô.
Bạch Nhất Nặc xử lý hoa quả khô ở sân sau, vô cùng bắt mắt, lúc Tô Mạt Mạt đi ngang qua liền tới, tò mò hỏi: “Bà chủ, chị đang làm cái gì thế?”
“Sắp đến tết mồng tám tháng chạp rồi, đang làm cháo mồng tám tháng chạp.”
“Cháo mồng tám tháng chạp ạ, em chưa từng ăn.”
“Ở phương bắc khá thường gặp, ở phía nam thì hiếm thấy.”
“Em cũng muốn ăn.” Tô Mạt Mạt lau khóe miệng, điên cuồng động lòng.
“Vậy em tới xử lý hoa quả khô giúp chị đi, một mình chị làm mấy thứ này sẽ hơi chậm, hai người chúng ta cùng làm tốc độ sẽ nhanh hơn.”
“Vâng.” Tô Mạt Mạt chủ động đi tới.
Năng lực học tập của cô ấy mạnh, Bạch Nhất Nặc chỉ dạy cô ấy một lát, cô ấy đã nhanh chóng bắt đầu, động tác bỏ hạt vừa nhanh vừa gọn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận