Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 338 - Sủi cảo chiên 8




Đúng lúc này, Tiền Đài đột nhiên đi tới, vội vàng nói: “Không hay rồi! Trợ lý của ông Trịnh nói ông ấy có việc, muốn dời thời gian hẹn đến ngày mai.”
Đồng nghiệp: “???”
Đồng nghiệp liền vội vàng hỏi: “Ông Trịnh có chuyện gì? Ông ấy có nói cho anh biết không?”
Tiền Đài nghĩ đến lời nói của trợ lý trong điện thoại, trả lời: “Trợ lý của ông ấy nói ông ấy đến một tiệm cơm ăn cơm!”
Một cái tiệm cơm?
Đồng nghiệp nghĩ đến lời mình vừa mới nói, cả người trở nên hốt hoảng. Anh ta vừa mới nói ông Trịnh sẽ không bỏ loại nhà hàng lớn để đến nhà hàng không bằng bọn họ, kết quả lại ứng nghiệm. Anh ta không ngờ mình miệng quạ như vậy, cái tốt thì chẳng linh mà cái xấu thì lại linh.
Nhân viên công tác lại không nghĩ giống đồng nghiệp. Anh ta nghe thấy từ then chốt tiệm cơm này thì cảm giác mình giống như mắc chứng PTSD, không khỏi run lên, không dám tin nói: “Tiệm cơm? Chẳng lẽ là tiệm cơm Bạch Ký sao?”
Sau khi nhân viên công tác nói xong, chợt lắc đầu, phủ định ý tưởng của chính mình: “Không thể nào, khẳng định là tôi đã nghĩ nhiều rồi. Ông Trịnh làm sao có thể đến tiệm cơm Bạch Ký chứ?”
Sau đó Tiền Đài nhớ lại, nói: “Hình như tiệm cơm mà trợ lý của ông Trịnh nói đến chính là... tiệm cơm Bạch Ký!”
Nhân viên công tác nghe thấy cái tên tiệm cơm Bạch Ký thì không nhịn được mà hít vào một hơi: Tiệm cơm Bạch Ký, đáng sợ như vậy!
*
Khoảnh khắc mà Trịnh Vân Phi bước vào cửa tiệm, Kỷ Tử Hoài đã chú ý tới ông. Lúc đầu Kỷ Tử Hoài tưởng mình nhìn lầm, tập trung nhìn lại mới phát hiện thật sự chính là ông.
Anh ấy biết Trịnh Vân Phi, đối phương là nhà phê bình ẩm thực có tiếng, đã từng viết rất nhiều bản mỹ thực du ký, kể lại món ngon mà ông ăn khắp trời nam biển bắc.
Rất nhiều người không biết nhà phê bình ẩm thực, thế nhưng chỉ cần muốn hiểu về món ngon thì sẽ xem những quyển du ký này của ông. Điều này làm cho Trịnh Vân Phi không chỉ nổi danh ở giới ẩm thực mà còn có tiếng trong đại chúng.
Khoảnh khắc Kỷ Tử Hoài trông thấy Trịnh Vân Phi, trong lòng có chút lo lắng. Bởi vì tính tình của Trịnh Vân Phi cũng rất nổi tiếng. Có người nói ông đã từng được mời đến một nhà hàng nổi danh, bởi vì cảm thấy khó ăn mà trực tiếp hất tay rời đi. Chủ nhà hàng rất bất mãn, hai người cãi nhau ỏm tỏi. Ông bèn gửi bài đăng báo kể chỗ tiệm này dùng nguyên liệu không tốt, bao gồm việc sử dụng hải sản không tươi, cuối cùng danh tiếng nhà hàng giảm sút nghiêm trọng.
Đối với công chúng mà nói, Trịnh Vân Phi kiềm chế bản thân theo phép tắc, nghiêm túc có trách nhiệm, nhưng đối với nhà hàng mà nói, ông chính là một diêm vương. Tuyệt đối không thể trêu chọc, chỉ có thể nâng như nâng trứng mà thôi.
Kỷ Tử Hoài cảm thấy rất lạ, tại sao Trịnh Vân Phi lại vào trong tiệm?
Lúc này, Tô Mạt Mạt nhìn thấy Kỷ Tử Hoài sững sờ tại chỗ, động tác trên tay ngừng lại liền vội vàng nói: “Anh đừng đờ ra đó, sủi cảo chiên trong nồi phải làm sao?”
Bấy giờ Kỷ Tử Hoài mới lấy lại tinh thần, dùng xẻng xào trở mặt sủi cảo chiên.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạt Mạt thấy Kỷ Tử Hoài mất mạng, thế là tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Kỷ Tử Hoài sững lại, kể chuyện về Trịnh Vân Phi: “Nghe nói tính tình ông ấy không tốt, tôi không biết tại sao ông ấy lại xuất hiện ở đây.”
Tô Mạt Mạt là người trong tiệm chú ý đến cuộc bình chọn của tạp chí Ăn cả thế giới nhất, luôn gửi đường link bỏ phiếu của tạp chí Ăn cả thế giới cho danh sách bạn bè, để thân thích bạn bè của mình bỏ phiếu cho tiệm cơm Bạch Ký.
“Ông ấy đáng sợ như vậy sao?”
Tô Mạt Mạt nghe thấy Trịnh Vân nói thế thì có phần sốt ruột: “Lần trước tạp chí Ăn cả thế giới gọi điện thoại đến, nói ngày kia điều tra viên mới đến, và lại điều tra viên ẩm thực cũng không người này mà.”
“Tiệm cơm Bạch Ký khó khăn lắm mới có hơn ba ngàn phiếu, có tư cách để điều tra viên tới thăm, ngộ nhỡ bị ông ấy làm cho thất bại thì phải làm sao?”
Gặp chuyện không giải quyết được thì tìm bà chủ, đây là nguyên tắc lo liệu từ trước tới nay của Tô Mạt Mạt. Tô Mạt Mạt gấp gáp hỏi: “Bây giờ Trịnh Vân Phi đó đang ở đâu, tôi muốn đi nói cho bà chủ, hỏi xem nên làm cái gì.”
Kỷ Tử Hoài nhìn về hướng đoàn người, tìm kiếm bóng dáng Trịnh Vân Phi nhưng bởi vì lượng người lớn, anh ấy không tìm được Trịnh Vân Phi.
Đúng lúc này, Tô Mạt Mạt như nhìn thấy điều gì, đột nhiên vươn tay, chỉ vào một hướng và nói: “Người kia là Trịnh Vân Phi mà anh nói ư?”
“Trông ông ấy không giống như tính tình không tốt mà.”
Kỷ Tử Hoài nhìn về hướng cái bàn bên cạnh quầy thu tiền, nơi đó có một ông già tóc hoa râm, tinh thần khỏe mạnh.
Ông già và người đi cùng gọi một bàn lớn đồ ăn, có thịt kho tàu, bún thịt và khô bò xé sợi các loại, hầu như gọi tất cả đồ ăn có thể gọi trong tiệm ra.
Mà Trịnh Vân Phi “tính tình không tốt” trong miệng anh ấy đang vừa ăn đồ ăn, vừa mỉm cười, nụ cười trên mặt vô cùng hiền lành.
Kỷ Tử Hoài: “...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận