Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 301 - Súp ngỗng già ở trang trại 5




Đến buổi tối khi trở về, giáo sư Vương vẫn đang ôm máy tính không buông khiến cho vợ ông cũng cảm thấy kì lạ.
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, ông muốn làm trộm sao?”
Giáo sư Vương liên tục gõ phím, ánh sáng màu lam trên màn hình lóe lên: “Tôi đang viết mã.”
“Không phải ông đã nói khi ngoài năm mươi tuổi sẽ không thức khuya viết code hay sao?”
“Không còn cách nào khác, anh gặp được một tiệm cơm, nhưng mà rất khó mua được, nếu như không viết chương trình gốc thì không thể mua được.”
“Hiếm khi thấy ông kích động như vậy, đồ ăn trong tiệm cơm kia ngon đến vậy sao?” Người vợ không tin hỏi.
“Rượu hoa cúc thì đúng là như vậy, còn những món khác thì tôi chưa ăn thử, nhưng mà có vẻ cũng không kém là bao.”
“Vậy nếu ông đặt được thì mua thêm cho tôi một phần.”
Giáo sư Vương thở dài một hơi: “Tôi phải đặt được thì mới mua được cho bà, không biết là có chuyện gì xảy ra mà chương trình gốc tôi viết lại bị phát hiện. Đây chỉ là một ứng dụng mua đồ ăn bình thường, cũng không phải chỗ mua bán to lớn lắm vậy mà không hiểu sao chương trình bảo vệ của nó lại cao đến như vậy?”
Vợ của giáo sư Vương và ông đều là bạn học với nhau nên có thể nghe hiểu những gì mà giáo sư Vương nói, trong lòng bà cũng có chút hứng thú nói: “Vậy ông thử thực hiện một số biện pháp chống phát hiện, ông đã từng làm kỹ sư an ninh mạng, đây không phải thứ mà ông am hiểu nhất sao? Dù bây giờ ông chỉ là con chuột nhưng mà ông đã từng làm con mèo, mèo là loài hiểu rõ chuột nhất.”
Giáo sư Vương gật đầu nhẹ, tràn đầy tin tưởng nói: “Đương nhiên, trưa mai tôi sẽ mang súp ngỗng già về cho bà.”
Đến trưa ngày hôm sau, giáo sư Vương tiếp tục nhìn thấy dòng chữ cực lớn trên màn hình: “Cảnh cáo! Không được phép tiếp tục xâm nhập hệ thống!”, ông lâm vào trầm tư một hồi lâu.
Đúng lúc này, Phương Vân đi qua vui vẻ nói: “Thầy à, phương pháp xử lí lần trước thầy dạy em sử dụng rất hiệu quả, lần này thực sự đã bắt được người. Lần trước thầy dạy em giáo trình xong, vẫn còn một số chỗ mà em không hiểu, thầy có thể nói cho em một lần nữa không?”
Giảng dạy là điều quan trọng nhất, vì vậy giáo sư Vương không có thời gian nghĩ đến thất bại trong việc đặt đồ ăn, liền kiên nhẫn giảng giải kiến ​​thức về an ninh mạng cho Phương Vân.
Ông nhìn thấy bộ dáng suy tư của Phương Vân thì gật đầu hài lòng, nói một lần liền hiểu, chỉ cần một thời gian nữa thì cũng không kém cạnh ông là bao. Phương Vân đúng là một trò giỏi!
“Thầy đã nói với em rồi, nếu như em hiểu rõ giáo trình của thầy thì em hoàn toàn đủ tư cách làm một kỹ sư an ninh mạng. Thầy sẽ cho em thêm một ít giáo trình nữa, đó là những kinh nghiệm nhiều năm qua thầy đúc kết được. Nếu như em biết thêm những cái đó thì thầy dám đánh cược là công ty nào cũng muốn có được em.”
“Được, cảm ơn thầy.”
Sau khi Phương Vân rời đi thì giáo sư Vương bắt đầu nghĩ đến thất bại đặt đồ ăn của mình, ông có cảm giác mình có chút khinh địch, ông vẫn chưa sử dụng đến bản lĩnh vốn có của mình.
Lần này ông sẽ thực sự nghiêm túc.
Chương trình gốc này được sửa chữa trong thời gian có một ngày nên vẫn còn rất đơn sơ.
Khi giáo sư Vương về đến nhà thì vẫn mở máy tính của mình ra tiếp tục gõ đoạn code mà buổi chiều ông vẫn đang gõ dở.
Rất nhiều năm rồi vợ giáo sư Vương mới thấy ông có bộ dáng nghiêm túc như vậy.
Máy tính là nơi thể hiện của giới trẻ, kể từ khi giáo sư Vương lui về phía sau chiến tuyến thì ông chưa bao giờ thức đêm vì bất cứ lý do nào. Tuy nhiên, giáo sư Vương không chỉ thức khuya ngày hôm qua mà hôm nay ông ấy cũng thức khuya.
Người vợ có chút lo lắng nói: “Không phải chỉ là không đặt được đồ ăn thôi sao? Sức khỏe là cái quan trọng nhất, không cần phải cố gắng đâu dù sao cũng muộn rồi.”
Giáo sư Vương bưng chén trà xanh bên cạnh lên uống một ngụm, ánh mắt đầu ý chí chiến đấu nói: “Không được, tối nay tôi nhất định phải sửa xong cái chương trình gốc này, không thể để cho nhân viên quản lý ở phía sau phát hiện ra được. Mặc dù tôi đã lui về phía sau nhưng mà nhiều năm nay tôi vẫn luôn học tập, nắm giữ được kỹ thuật tiên tiến nhất, mà đây cũng chỉ là một cái chương trình nhỏ.”
Người vợ nhìn bộ dáng vô cùng nghiêm túc của giáo sư Vương thì chỉ biết thở dài.
Đến trưa ngày hôm sau, giáo sư Vương mở máy tính của mình ra đúng giờ, nhanh chóng vào chương trình của tiệm cơm Bạch Ký.
Dù thức trắng hai đêm nhưng giáo sư Vương vẫn vô cùng hạnh phúc, cảm giác như được trở lại thời trai trẻ, đấu trí và dũng cảm với hacker suốt đêm.
Giáo sư Vương kiêu ngạo cười cười, mặc dù nhân viên quản lí rất mạnh nhưng mãi mãi đối phương không thể bằng ông được. Với tư cách là một người chống hacker mười mấy năm, ông cũng trở thành hacker!
Ba phút sau, giáo sư Vương lại nhìn thấy dòng chữ cảnh cáo trên màn hình, ông rơi vào trầm mặc một hồi lâu.
Đáng giận! Tại sao ông lại bị chặn lại!
Trong lòng giáo sư Vương trở nên bực mình, một tinh thần chiến đấu để dành được thắng lợi nảy sinh trong ông. Chính vì vậy mà ban ngày ông ở trường dạy cho học trò mình còn buổi tối thì sẽ về nhà thức khuya viết code.

Bạn cần đăng nhập để bình luận