Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 200 - Bánh trôi hoa quế rượu ngọt 3




Hôm nay, Tô Mạt Mạt té ngã lộn nhào đi tìm Bạch Nhất Nặc, xém chút nữa đã òa khóc: “Bà chủ… Mẹ tôi.”
Bạch Nhất Nặc nhìn dáng vẻ hết sức lo lắng của Tô Mạt Mạt, tưởng rằng cơ thể Tô Mạt Mạt đã xảy ra chuyện gì, vì thế vội hỏi: “Đầu tiên cô cứ bình tĩnh đi đã, mẹ co đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Mạt Mạt lau nước mắt: “… Mẹ của tôi thật sự quá xấu xa.”
Sau khi Tô Mạt Mạt biết mẹ chuẩn bị sống cùng cô ấy một khoảng thời gian, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Mặc dù bạn cùng phòng thời đại học luôn nói cô là báu vật của mẹ, đối mặt với chuyện gì cũng phải tìm mẹ, nhưng mà Tô Mạt Mạt cũng không xem đó là nỗi nhục, trái lại coi nó là niềm tự hào.
Bởi vì mẹ cô là người mẹ tốt nhất trên đời!
Nhưng sau vài ngày ở cùng mẹ, Tô Mạt Mạt lại cảm thấy tình cảm giữa mình và mẹ gặp nguy hiểm.
Từ khi mẹ Tô nếm thử khô bò xé sợi thì đã mê nó rồi, ngày nào cũng đặt mua rất nhiều khô bò xé sợi về khách sạn, mùi khô bò xé sợi tỏa ra khắp căn phòng.
Tô Mạt Mạt đau khổ bị ép phải đeo mặt nạ.
Bạch Nhất Nặc biết được chân tướng từ trong miệng của Tô Mạt Mạt: “…” Lo lắng vô ích rồi.
Tô Mạt Mạt thấy Bạch Nhất Mặc cũng chẳng hề có chung kẻ địch giống như trong tưởng tượng của cô ấy, nghẹn ngào khóc một tiếng: “Bà chủ, cô không hiểu chuyện này tổn thương cỡ nào đối với một đứa tham ăn đâu, tôi cảm giác mình không sống nổi với mẹ nữa.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe Tô Mạt Mạt nói vậy, im lặng một lúc. Mấy ngày hôm nay Tô Mạt Mạt thể hiện rất tốt, làm việc gì cũng nhanh nhẹn đúng như lời cô ấy nói, mặc dù cơ thể hoàn toàn chưa có chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà năng lực lại không hề kém hơn Kỷ Tử Hoài đâu.
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ rồi nói: “Sau một khoảng thời gian quan sát, tôi thấy rằng cô có đủ tư cách. Giống như Kỷ Tử Hoài, trong tiệm có cung cấp chỗ ở cho nhân viên. Nếu cô nói không muốn sống với mẹ, chi bằng sống ở trong tiệm đi.”
Tô Mạt Mạt biết Bạch Nhất Nặc và Kỷ Tử Hoài ở trong sân sau, mặc dù căn nhà này nhỏ hẹp, nhưng mà không gian rất ấm cúng, ban đêm có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Tô Mạt Mạt rất thích căn nhà này, nhưng cô ấy vừa mới tới, thấy Bạch Nhất Nặc không có ý định bảo cô ở lại cửa tiệm, cho nên không nói ra suy nghĩ của bản thân.
Sau khi nghe Bạch Nhất Nặc nói vậy, đôi mắt của Tô Mạt Mạt sáng lên.
“Tốt quá rồi.” Cuối cùng cô ấy cũng nhận được sự đồng ý của bà chủ!
Bạch Nhất Nặc bị nhiễm sự vui vẻ của Tô Mạt Mạt, vì thế mỉm cười: “Đằng sau vừa hay có một phòng trống, nhưng mà một phòng chỉ có bốn mươi mét vuông, có phải cô thấy không quen không?”
Bỗng nhiên Tô Mạt Mạt lắc đầu: “Không đâu, không đâu, không đâu, chuyện quan trọng nói ba lần. Thực ra tôi rất thích kiểu kiến trúc cổ xưa thế này, sân nhỏ của Tiệm cơm Bạch Ký rất phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi.”
Thời thơ ấu có ảnh hưởng rất lớn đối với mỗi người, rất nhiều người cả đời sống trong tuổi thơ, cũng không muốn lớn lên.
Từ nhỏ Tô Mạt Mạt đã không được sống trong nhung lụa giống như Kỷ Tử Hoài, khi cô ấy còn nhỏ điều kiện trong nhà rất kém, sống trong căn nhà gạch vuông ở nông thôn. Mặc dù gia đình cô hiện giờ sống trong căn biệt thự cao cấp, nhưng nhớ về ngày xưa, cô ấy vẫn hoài niệm về căn nhà gạch vuông yên tĩnh ở nông thôn.
Ngày hôm sau là ngày Tô Mạt Mạt chính thức gia nhập, Bạch Nhất Nặc cố tình thức dậy sớm, chuẩn bị đi chợ mua thức ăn.
Cô đẩy cửa ra, điều khiến cô không ngờ tới chính là, có hai người quen đứng ngoài cửa.
Tối qua Tô Mạt Mạt ở lại Tiệm cơm Bạch Ký, sau khi biết Bạch Nhất Nặc sẽ dậy sớm mua đồ ăn, nên đã thức dậy thật sớm, đứng ở cửa chờ Bạch Nhất Nặc.
Tô Mạt Mạt còn ngái ngủ dụi dụi mắt, mắt trông thấy đèn nhà bếp đã bật sáng, vốn tưởng rằng mình là người dậy sớm nhất. Nhưng mà điều cô ấy không ngờ tới chính là, Kỷ Tử Hoài còn dậy sớm hơn cả cô ấy, đã đi vào nhà bếp bắt đầu đun nước rồi.
Thật mưu mô! Sau vài lần Tô Mạt Mạt bị Kỷ Tử Hoài đối xử lạnh nhạt, dần dần hiểu ra. Suy cho cùng cô ấy chỉ ngây thơ chứ không ngu ngốc.
Tô Mạt Mạt lập tức liên tưởng đến kịch bản cung đấu mình đã từng xem, trong lòng thầm gắn thêm cái mác “Hoàng Hậu ác độc” cho Kỷ Tử Hoài.
Bà chủ lớn lên xinh đẹp như vậy, nấu ăn còn ngon như vậy, vị trí nhân viên phục vụ rất được săn đón. Kỷ Tử Hoài không vừa mắt người mới tới là cô ấy, cho nên đối xử lạnh lùng với cô ấy như thế, mong cô ấy biết khó mà lui.
Nhưng mà chẳng có ích gì đâu, bà chủ vẫn gọi cô ấy tiến cung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận