Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 320 - Lê hấp đường phèn 12




Lúc Tô Mạt Mạt dọn bàn ăn thì phát hiện ở trên ghế có một chiếc áo khoác. Cô ấy cầm lấy chiếc áo khoác màu đen rồi đi tìm Bạch Nhất Nặc: “Hình như khách hàng đã để quên áo khoác rồi, phải làm sao bây giờ?”
Bạch Nhất Nặc cầm chiếc áo khoác màu đen lên, từ trên cổ chiếc áo khoác tỏa ra mùi thơm tươi mát. Cô cầm chiếc áo khoác rồi đặt ở bên cạnh tủ bát: “Cứ để ở đây trước đã, chờ anh ta đến lấy sau.”
Tô Mạt Mạt nghĩ đến Thịnh Tinh vừa đến đây ăn thì mặt mũi tràn đầy kích động: “Bà chủ à, Thịnh Tinh vừa đến chỗ chúng ta để ăn, tại sao chị lại không thuận thế mà thu hút nhiều người hơn, ban nãy em không dám hét lớn nhưng mà bây giờ em cảm thấy thật kích động!”
“Bà chủ à, hóa ra người lần trước mà chị gặp ở núi Linh Sơn lại quen biết Thịnh Tinh.” Tô Mạt Mạt khoa tay múa chân, cô ấy lớn tiếng nói: “Bà chủ là tuyệt nhất!”
Bạch Nhất Nặc nghĩ đến lời Thịnh Hàn nói thì vốn có chút xấu hổ nhưng mà sau khi thấy Tô Mạt Mạt vui vẻ đến như vậy thì đành phải thở dài nói: “Em cảm thấy vui vẻ là được rồi.”
Cô còn có thể làm sao nữa, chỉ có thế yêu chiều cô ấy mà thôi.
Một lúc sau thì Tô Mạt Mạt nhìn vào điện thoai di động của mình, cô ấy khó nén kích động mà nói: “Bà chủ à, Thịnh Tinh thêm em rồi, thật tốt quá, em muốn tặng quà cho cậu ấy, gần đây nhìn cậu ấy gầy quá, nhìn qua có vẻ là do ăn không ngon khiến người làm mẹ rất đau lòng.”
Bạch Nhất Nặc: “...” Tha thứ cho cô, cô không thể hiểu được cách mấy đứa con gái nhỏ hâm mộ thần tượng của minh.
“Ừ.” Bạch Nhất Nặc gật đầu nhẹ, giọng nói bình thản.
Một lát sau, Tô Mat Mạt đột nhiên ồ lên một tiếng: “Bà chủ à, Thịnh Tinh bảo em muốn thêm phương thức liên lạc với chị này, em có thể chuyển phương thức liên lạc của chị qua đó không? Muốn để phương thức liên lạc của tiệm cơm hay là phương thức liên lạc cá nhân?”
“Đối phương muốn thêm cách liên lạc với chị thì chắc là muốn đặt đồ ăn, em cứ gửi phương thức liên lạc của tiệm đi.” Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: “Nhưng mà muốn wechat của chị làm cái gì? Chị đâu có dùng wechat.”
“Không biết, Thịnh Tinh không có nói.”
Bạch Nhất Nặc có hai tài khoản wechat, một tài khoản là của tiệm cơm để thu phí, còn một tài khoản wechat khác là dùng cá nhân. Trong wechat của tiệm cơm đặt hình đại diện là hình logo của tiệm cơm lấy tên là tiệm cơm Bạch Ký.
Bởi vì khách của tiệm cơm Bạch Ký ngày càng ngày càng đông cho nên số lượng bạn tốt ở trên wechat rất đông dẫn đến việc không thể thêm bạn tốt nữa.
Qua vài ngày thì Bạch Nhất Nặc nghe được một vị khách phàn nàn rằng không thêm được wechat nên không thể cập nhật biết được các món mới, lúc này cô mới mở wechat ra xử lí toàn bộ một loạt những người có tài khoản wechat không xác định rồi thêm wechat của những vị khách mới.
Đến ngày thứ tư thì Thịnh Hàn mới nhìn thấy đối phương chấp nhận lời mời kết bạn của mình.
Anh không vui lắm nhưng vẫn mở vòng bạn bè ra.
“Tiệm cơm Bạch Ký có món súp ngỗng già ở trang trại online, hãy nhấn vào ứng dụng để đặt hàng.”
“Tiệm cơm Bạch Ký có món lê hấp đường phèn hầm cách thủy mới online, hãy nhất vào ứng dụng để đặt hàng.”
Thịnh Hàn: “...”
Anh đánh giá một lúc thì phát hiện chỉ có tin nhắn về đồ ăn giống như là tin nhắn từ hệ thống.
Hóa ra không phải do ảo giác của anh mà đây chính là tài khoản dùng để mua bán.

Kể từ khi giáo sư Vương biết học trò Phương Vân của mình chính là người tạo ra ứng dụng tiệm cơm Bạch Ký thì thiếu chút nữa đã tức giận đến điên người. Điều này có nghĩa rằng công sức ông thức đêm một tuần trước đó đã đổ sông đổ biển mà nó còn giống như một vở hài kịch, ông dạy cho học trò của mình cách đối phó với chính mình.
Vậy mà trong lúc nhất thời ông lại không thể biết được là cái trước khiến ông tức giận hơn hay là cái sau khiến ông tức giận hơn.
Nhưng mà Phương Vân quá thật thà đơn giản nên anh ta cũng không biết được là giáo sư Vương đang tức giận, mà ngược lại danh chính ngôn thuận nói: “Thầy à, thầy làm như vậy là không đúng rồi, thầy hãy tuân thủ trật tự hài hòa đi. Con là người đã tạo ra ứng dụng tiệm cơm Bạch Ký nhưng mà chưa từng dùng nó để tranh cướp đồ ăn, con đều tự dùng sức mình để đặt được mà thôi.”
Phương Vân thuận thế mạnh mẽ, giáo sư Vương cảm thấy bản thân như bị đè lên đầu, liền che miệng ho khan một tiếng: "Phương Vân, thầy cũng già rồi, thầy không còn trẻ nữa, thật sự thầy không thể tranh được, em có thể thông cảm cho thầy được không?”
“Không được!” Phương Vân lắc đầu.
Giáo sư Vương trừng to mắt: “Mấy đứa các em toàn dựa vào tốc độ tay, còn thầy là dùng trí óc, như vậy thì có gì là khác nhau?”
“Rất khác nhau, đây là thầy đang làm việc bất chính.”
“Nhưng mà sau khi bà chủ biết chuyện này thì cũng không có tìm thầy gây chuyện mà.” Giáo sư Vương nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận